[Fanfic] Lũng Loạn Chốn Thâm Cung
Tác giả: Hatgiong
Hình ảnh: Yanagi
Đặng Tụy Văn vai Như Phi(NP)
Lê Diệu Tường vai Lý Liên Anh(LLA)/Lý công công(LCC)/Tiểu Diệu Tử (TDT)
Mễ Tuyết vai Từ Hy(TH)
Quách Chính Hồng vai Thất Vương Gia(TVG)
Thái Thiếu Phân vai Phân Nhi (PN)
Lưu Tùng Nhân vai Hoàng Thượng (HT)
....
Part1:
Lý Liên Anh được vào cung làm thái giám nhưng vì mưu trí nên chỉ là một Thái giám giả bên cạnh Từ Hy và được bà vô cùng trọng dụng. Để có nhiều quyền lực, ông ra sức giúp Từ Hy tranh giành quyền trong hậu cung kể cả lấn át quyền hành của Hoàng thượng. Y là cánh tay phải của Từ Hy và được bà dành nhiều tình cảm cho.
Từ Hy căm ghét Như Phi (NP) và tìm cách hãm hại nàng khi nàng đang mang long thai. Trớ trêu thay, trong đêm mưa gió bao phủ khắp Hoàng cung, Như Phi đang đi trong Hậu cung thì lên cơn đau bụng dữ dội vì vừa uống nhầm chén thuốc của Từ Hy tráo đổi, lúc bấy giờ Lý công công vừa đi ngang qua, NP cầu xin y cứu mạng. Y đã bồng NP dầm mưa trở về cung của NP và gọi Thái y. Long thai không giữ được, NP đau đớn cả tuần không ăn uống chỉ nhốt mình trong phòng ngồi khóc.
Y biết được đó là âm mưu hiểm độc của Từ Hy, dần dần y cảm thương nỗi đau của NP và hay tới lui tâm sự. Y không ngờ càng bên cạnh NP y càng nhận ra đây là người phụ nữ vừa xinh đẹp, vừa tài trí, vừa cần được bảo vệ. NP luôn cho Lý Liên Anh là thái giám thật nên đã không ngần ngại khi bên cạnh y, nhiều lần nàng dùng thân phận ái phi của mình để giúp đỡ y trước sự hãm hại của một số Thái giám khác nên cạnh Hoàng thượng.
Từ Hy dần phát hiện ra tình cảm đặc biệt của y dành cho NP và bà cũng điều tra ra được y không phải là Thái giám thật. Bà uy hiếp y phải rời xa NP và 1 lòng trung thành với bà, bằng không bà sẽ hại NP hoặc sẽ tố cáo việc y không phải là Thái giám sẽ phạm tôi khi quân.
Nhưng đêm đến thì y không rời mắt khỏi gian phòng của NP. Cáng nhìn NP đơn độc trong hậu cung lạnh lẽo y càng cảm thấy nàng xinh đẹp, quý phái, hiền hậu biết dường nào!
Từ Hy nhân lúc Hoàng thượng xuất cung đã phái sát thủ đột nhập cung của NP và sát hại nàng. Y biết tin, biết mình k thể ngăn cản Từ Hy nên đã âm thầm cải hắc y nhân giao đấu với sát thủ cứu NP. Y bị một vết thương nặng ngay vai và đuổi được sát thủ. Đêm đó NP đã giấu y trong phòng mình để chăm sóc vì y không thể để Từ Hy biết mình phá hư kế hoạch của bà, bà sẽ k tin tưởng và gây khó khăn cho y.
Thời gian sau đó, NP vô cùng lạnh lùng với LLA và hắn cũng không hiểu lý do.
LLA vô cùng buồn bã. Những lúc nhìn NP bên cạnh Hoàng Thượng lòng chàng đau nhói. Phần NP nhìn LLA luôn hầu hạ và làm chiện ác cho Từ Hy lòng nàng cũng không yên, nhưng nàng biết giữa mình và hắn không thể, sẽ hại hắn và hại cả bản thân nàng.
Hoàng thương căm ghét y do y thông minh cơ trí lại bên cạnh giúp Từ Hy quản việc, ngài đã hạ lệnh cho Tổng công công hãm hại LLA nhốt chàng vào nhà lao chờ xử trãm. NP biết chuyện liền bày mưu đưa người vào đại lao chết thay cho LLA và sắp xếp cho chàng trốn ra khỏi chốn thâm cung kiếp đảm này.
Hoàng thương căm ghét y do y thông minh cơ trí lại bên cạnh giúp Từ Hy quản việc, ngài đã hạ lệnh cho Tổng công công hãm hại LLA nhốt chàng vào nhà lao chờ xử trãm. NP biết chuyện liền bày mưu đưa người vào đại lao chết thay cho LLA và sắp xếp cho chàng trốn ra khỏi chốn thâm cung kiếp đảm này.
Part 2
Trong cái đêm cuối cùng trước khi LLA nấp trong thùng phân trốn ra khỏi cung vào sáng ngày mai theo sắp xếp của NP.Chàng và NP đã có 1 đêm bày tỏ lòng mình. LLA đến nắm chặt tay NP và bảo nàng hãy bỏ trốn cùng y vì những tháng năm còn lại của nàng sẽ bi Từ Hy hãm hại, Hoàng Thượng cũng lạnh nhạt với nàng kể từ khi nàng mất Long thai. Trong chốn thâm cung này không có ai là sống cho tình cảm thật của mình, không như NP.
NP phủi tay từ chối tình cảm của chàng và bảo mình không thể rời cung vì như vậy sẽ nguy hiểm cho cả hai, nàng khuyên chàng hãy quên nàng đi và bắt đầu cuộc sống mới nơi ngoại thành, đó là điều cuối cùng nàng có thể làm được cho chàng.
LLA vẫn không hề bỏ cuộc, chàng đến gần và vòng tay ôm nàng từ phía sau, nàng cố gỡ tay và đẩy chàng ra vì nàng không biết nàng có thể kiềm nổi lòng mình trong bao lâu. LLA ghé miệng vào tai nàng và thỏ thẻ rằng: Điều cuối cùng nàng có thể làm được cho y không phải là cho chàng bỏ trốn, mà là hãy cho chàng 1 sinh linh nhỏ bé, để nàng có thể được Hoàng thượng sủng ái trở lại, để chàng có thể trả thù Hoàng thượng phải nuôi con người vì đã hạ sách giết chàng, để Từ Hy cảm thấy đau khổ vì ganh tức, và để nàng có 1 đứa trẻ bầu bạn qua những tháng ngày buồn bả trong hậu cung, để mỗi khi nàng thấy đứa trẻ đó cũng như thấy gương mặt của chàng.....
NP phủi tay từ chối tình cảm của chàng và bảo mình không thể rời cung vì như vậy sẽ nguy hiểm cho cả hai, nàng khuyên chàng hãy quên nàng đi và bắt đầu cuộc sống mới nơi ngoại thành, đó là điều cuối cùng nàng có thể làm được cho chàng.
LLA vẫn không hề bỏ cuộc, chàng đến gần và vòng tay ôm nàng từ phía sau, nàng cố gỡ tay và đẩy chàng ra vì nàng không biết nàng có thể kiềm nổi lòng mình trong bao lâu. LLA ghé miệng vào tai nàng và thỏ thẻ rằng: Điều cuối cùng nàng có thể làm được cho y không phải là cho chàng bỏ trốn, mà là hãy cho chàng 1 sinh linh nhỏ bé, để nàng có thể được Hoàng thượng sủng ái trở lại, để chàng có thể trả thù Hoàng thượng phải nuôi con người vì đã hạ sách giết chàng, để Từ Hy cảm thấy đau khổ vì ganh tức, và để nàng có 1 đứa trẻ bầu bạn qua những tháng ngày buồn bả trong hậu cung, để mỗi khi nàng thấy đứa trẻ đó cũng như thấy gương mặt của chàng.....
NP giật mình khi nghe lời đề nghị của y. Nàng dứt khoác phủi bỏ tay của y ra khỏi người mình và lấy lại trang nghiêm. Nàng nhắc nhở chàng không được làm chuyện xàm bậy vì đây là chốn hậu cung. Thân phận của 2 ng khác xa nhau. Nàng đe rằng chàng là Thái giám, tính mệnh đang đèn treo trước tóc, còn nàng là quý phi, cho dù có chết già ở chốn thâm cung này thì nàng cũng đã là người của HT.
NP ngồi thẩn thờ trước bàn trang điểm, lòng nàng ngổn ngang, bối rối, lo sợ,... chao ôi biết bao nhiêu là cảm xúc đan xen, nàng không biết mình phải làm gì, chỉ 1 sai lầm cũng có thể lấy đi tính mạng của cả hai. Đêm nay thì dài đằng đẳng, 1 gian phòng chỉ có hai người. Nàng khẽ nhìn vào tấm gương soi nhỏ trước mặt, sau lưng nàng, y ngồi thẫn thờ và nhấp nhiều ngụm rượu, y càng uống càng nhiều, lại càng tỉnh và cảm thấy không cam lòng.
Hai canh giờ trôi qua nặng trĩu, bấy giờ y mới lên tiếng: <Như Phi, bà có thể quay lại nhìn tôi một lần được không?> Nàng vẫn không quay lại dù nàng vẫn quan sát y qua tấm gương và y cũng biết điều đó. Thật ra, nàng sợ nhìn vào mắt y. Y sẽ nhìn thấu được lòng nàng.
Y lảo đảo tiếng đến gần nàng. Tim nàng loạn nhịp. <Nếu như, bà không nhìn tôi lần cuối, thì sẽ không còn cơ hội nữa, nếu bà đã quyết thì Lý Liên Anh này xin cáo từ, bảo trọng>.
<Nếu như Lý công công muốn bỏ mạng tại chống thâm cung này thì ngài cứ bước ra, bây giờ ngài không còn là 1 công công quyền lực ngày nào, ngài là kẻ tử tù trốn chạy, còn không biết thân phận mình hay sao?>
Hai canh giờ trôi qua nặng trĩu, bấy giờ y mới lên tiếng: <Như Phi, bà có thể quay lại nhìn tôi một lần được không?> Nàng vẫn không quay lại dù nàng vẫn quan sát y qua tấm gương và y cũng biết điều đó. Thật ra, nàng sợ nhìn vào mắt y. Y sẽ nhìn thấu được lòng nàng.
Y lảo đảo tiếng đến gần nàng. Tim nàng loạn nhịp. <Nếu như, bà không nhìn tôi lần cuối, thì sẽ không còn cơ hội nữa, nếu bà đã quyết thì Lý Liên Anh này xin cáo từ, bảo trọng>.
<Nếu như Lý công công muốn bỏ mạng tại chống thâm cung này thì ngài cứ bước ra, bây giờ ngài không còn là 1 công công quyền lực ngày nào, ngài là kẻ tử tù trốn chạy, còn không biết thân phận mình hay sao?>
Nàng dứt lời và nước mắt đã tràn mi....
Y đang tiến ta cửa liền dừng bước và tiến nhanh về phía nàng, y với tay hất tung chiếc gương nhỏ trên mặt bàn. Nàng thản thốt quay sang nhìn y và vội tránh ánh mắt đi. <Bà muốn nhìn, thì hãy nhìn thẳng vào tôi đây, bà tưởng bà có thể gạt người gạt mình sao?><Xưa nay ta luôn biết an phận, nào có gạt mình gạt người>. Nàng trả lời lạnh lùng và cuối xuống nhặt chiếc gương.
Y cuối người theo chạm vào 2 khủy tay và xốc nàng đứng thẳng dậy nhìn vào mắt y. Y thấy nàng đang khóc. <Phải, tôi là thân phận Thái giám thấp hèn, còn bà là quý phi cao sang an phận, bởi hạn người như tôi thì sao xứng với phượng hoàng. Chỉ là tôi ngu. Tôi tưởng mình là ai chứ. Tôi điên rồi!!! Loại người như tôi làm gì có cảm xúc, là thứ bán nam bán nử để người ta khinh bỉ...> Y không thể nén lòng, nàng hốt hoảng ra hiệu cho y nói nhỏ tiếng lại, thâm cung tai vách mạch rừng. <Lý công công, ngài điên rồi! Ngài nói khẽ thôi chứ!>
Y cừi nhếch bất cần <Phải, tôi điên rồi, phải cũng k cần phải nói nữa...>. Dứt lời, y vòng tay quanh eo nàng, kéo nàng sát vào người y và hôn lên môi nàng để nàng không thể nói thêm những lời vô ích nào nữa. Nàng sững sờ, trước nàng biết y không phải là Thái giám thực sự, nhưng tới giờ nàng càng chắc chắc rằng y không phải là 1 tên bán nam bán nữ, chắc chắn không phải....
Y cuối người theo chạm vào 2 khủy tay và xốc nàng đứng thẳng dậy nhìn vào mắt y. Y thấy nàng đang khóc. <Phải, tôi là thân phận Thái giám thấp hèn, còn bà là quý phi cao sang an phận, bởi hạn người như tôi thì sao xứng với phượng hoàng. Chỉ là tôi ngu. Tôi tưởng mình là ai chứ. Tôi điên rồi!!! Loại người như tôi làm gì có cảm xúc, là thứ bán nam bán nử để người ta khinh bỉ...> Y không thể nén lòng, nàng hốt hoảng ra hiệu cho y nói nhỏ tiếng lại, thâm cung tai vách mạch rừng. <Lý công công, ngài điên rồi! Ngài nói khẽ thôi chứ!>
Y cừi nhếch bất cần <Phải, tôi điên rồi, phải cũng k cần phải nói nữa...>. Dứt lời, y vòng tay quanh eo nàng, kéo nàng sát vào người y và hôn lên môi nàng để nàng không thể nói thêm những lời vô ích nào nữa. Nàng sững sờ, trước nàng biết y không phải là Thái giám thực sự, nhưng tới giờ nàng càng chắc chắc rằng y không phải là 1 tên bán nam bán nữ, chắc chắn không phải....
Nàng có cảm giác với y, và điều nàng sợ nhất cũng đã đến.Nàng biết rằng mỗi nụ hôn y đang đặt lên môi nàng giờ đây là từng lời yêu thương cuối cùng y muốn nhắn gửi, vì y sẽ không còn ở bên cạnh nàng nữa. Nàng cảm thấy những giọt nước mắt nóng đang lăn dài xuống gò má nàng, xuống môi nàng và rơi xuống tận cổ. Nhưng không phải nàng khóc, mà là y đang khóc. Nàng cũng vòng tay ôm lấy y, họ không nói với nhau 1 lời nào nữa, họ bày tỏ lòng mình bằng những nụ hôn.....
Bỗng có tiếng gõ cửa, tim họ như bị ai thắt chặt, nàng liền đẩy y ra và đẩy về sau tấm rèm. Ra là Tiểu Linh Tử đến báo giờ sáng mai sẽ đưa y ra ngoài bằng xe phân và căn dặn từng bước không được sơ xuất. Tiểu Linh Tử đề nghị giữa đêm sẽ đến dẫn y qua chỗ mình ở tạm để đỡ phiền NP. Thế nhưng nàng ngỏ ý để y ở lại với nàng cho đến giờ trốn chạy.
Sư xuất hiện của Tiểu Linh Tử đưa cả 2 trở về thực tại, ngày mai họ phải xa nhau. Khoảng không im lặng đáng sợ lại bao trùm gian phòng. Chẳng còn mấy canh giờ nữa.
NP lại đến ngồi ở bàn trang điểm, lần này, không phải là để nhìn y qua tấm gương nữa...Bà nhìn chính mình trong gương, quả nàng hiểu rằng, cuộc đời của 1 người phụ nữ không có quá nhiều cái 10 năm, mà nàng thì đã sắp hết 3 lần mười năm rồi. Y vẫn ngồi đó dõi theo nàng. Y thích nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng thật đẹp...Rồi nàng sờ lên tóc rồi bỗng rút tung chiếc trâm cài tóc. Làn óc đen ngay lập tức tuột xuống đến ngang lưng, chỉ ngồi từ xa thôi y đã ngửi được mùi thứ hoa lài thơm trên tóc nàng lan tõa....
NP lại đến ngồi ở bàn trang điểm, lần này, không phải là để nhìn y qua tấm gương nữa...Bà nhìn chính mình trong gương, quả nàng hiểu rằng, cuộc đời của 1 người phụ nữ không có quá nhiều cái 10 năm, mà nàng thì đã sắp hết 3 lần mười năm rồi. Y vẫn ngồi đó dõi theo nàng. Y thích nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng thật đẹp...Rồi nàng sờ lên tóc rồi bỗng rút tung chiếc trâm cài tóc. Làn óc đen ngay lập tức tuột xuống đến ngang lưng, chỉ ngồi từ xa thôi y đã ngửi được mùi thứ hoa lài thơm trên tóc nàng lan tõa....
Y thấy nàng thật đẹp, thật hiền hòa và y muốn đến ôm nàng vào lòng. Nàng đứng dậy, tiến lại gần y, nàng khẽ sờ lên mặt y và nở 1 nụ cười ngấn 2 lun đồng tiền (uầy, tui đang tả ai vậy chời! haha). Cả đời y chưa biết thế nào là yêu mà y cũng chưa bao giờ say mê vẻ đẹp của phụ nữ. Còn bây giờ thì y như muốn tan chảy trước người phụ nữ đang đứng trước mặt y, người y thực sự rất thương yêu. Nàng bất ngờ để tuột chiếc áo khoác ngoài xuống đất, để lộ đôi vai trần trắng ngọc ngà. Y nhoẽn cười với nàng thật hiền rồi nhẹ nhàng sờ lên sống mũi nàng, lướt qua bờ vai nàng. Nàng khẽ hôn y, cả hai nhìn vào mắt nhau. Y ôm lấy nàng, hôn ở trán và ở vai. Cái mùi hương làm y say đắm mà cả cuộc đời từng trãi của y chưa bao giờ biết qua....
Part 3:
..Y lướt tay cởi lớp áo cuối cùng ngăn cách giữa hai con người họ….
…Một thứ âm thanh vang lên như xé toạt cả màn đêm tịch mịch của cung Vĩnh Thọ….
< Hoàng thượng giá đáo………….!!!>
Tim của đôi nam nữa kia như có mũi tên đâm toạt qua. NP hốt hoảng khoác nhanh chiếc áo ngoài và đẩy y trốn vào chiếc tủ gần nhất. Hoàng thượng (HT) đã nhanh chóng đẩy cửa bước vào. Ra là HT sau khi phê duyệt tấu chương đến canh 3 thì quyết định ngự giá đến cung Vĩnh Thọ thăm NP, vì cũng khá lâu rồi kể từ khi nàng sẩy Long thai ngài không thường đến cung Vĩnh Thọ này.
<Chẳng hay sao đêm nay HT lại có nhã ý đến thăm thần thiếp!>
<Nàng là ái phi của trẫm, trẫm đến với nàng là lẽ thường tình!>
Dù sẩy Long thai, nhưng cho đến giờ phút này người HT yêu thương nhất vẫn là nàng, vì chỉ có nàng mới đức hạnh, không tranh giành, không đanh đá vòi vĩnh ngài. Chỉ có nàng mới có thể hiểu thơ ngài làm, đối âm và đàn hát cho ngài sau những chuyện triều chính mệt mỏi. Đêm nay, ngài đến và tâm sự với nàng về chuyện Từ Hy lộng quyền, ngài nghi ngờ Từ Hy đang lập kế để cứu Lý Công Công vì y là tay trợ thủ đắc lực của bà. NP tưởng chừng như đang có bàn tay sờ vào tận gáy nàng. HT không biết chính người phụ nữ trước mặt ngài mới là kẻ lập kế giải thoát cho Lý công công vào ngài mai.
<Ngài nghĩ Lý Công Công và Hoàng hậu có gì sao?>
<Có gì là có gì chứ ái phi của ta à, y là tên thái giám mà, hahaha y có 10 cái mạng cũng không dám đụng tới người phụ nữ của trẫm!> (Ngài cười đắc ý)
< Nhất là nàng….>
NP hốt hoảng, nàng tưởng HT đã nghi ngờ tới nàng.
< Sao nàng lại hoảng hốt thế ái phi….?>
< À….à…thần thiếp dạo này sức khỏe kém, lại mất ngủ nên hay có cảm giác bất an!>
< Mai ta sẽ lệnh cho Tôn thái y đến bắt mạch cho nàng, nàng vừa mất Long nhi, tinh thần còn chưa ổn định, phải giữ gìn sức khỏe. À, khi nãy ta nói, nhất là nàng, kẻ nào to gan dám dụng đến ái phi của trẫm, thì đừng trách trẫm tàn nhẫn…>
Nói dứt lời, ngài ôm lấy eo nàng để nàng ngồi lên đùi mình. NP vẫn không ngớt lo sợ trước những lời úp mở của HT. Nàng vẫn thấy đôi mắt của Lý Công Công từ khe tủ dõi theo nhất cử nhất động của hai người, nàng thầm mong cho mọi thứ bình an đến sáng mai.
<Ái phi sắc nước hương trời như nàng, lại thông minh và biết chiều lòng trẫm, trẫm biết ngay cả cái cung này cũng có nhiều người để ý đến nàng…>.
Tim NP như thắt lại. <Thất đệ của trẫm, trẫm biết y cũng say mê nàng, nhưng y cũng biết phép tắc mà rút tui…>.
Đoạn nói đến Thất Vương Gia (TVG), nàng lại nhớ đến lần ngài đã nắm tay nàng không buông trước mắt HT. TVG là một người tốt, đức độ và tài giỏi, tinh thông võ nghệ nhưng ngài không thích dính đến việc triều chính mà thường dư sơn ngoạn thủy. Một phần TVG bỏ đi ngao du cũng là vì chàng đã đem lòng yêu thương NP kể từ ngày nàng mới nhập cung.
Nàng đang miên man chợt nhớ đến TVG. HT áp sát mặt vào tóc nàng để gửi mùi hương lan tõa. Ngài đưa tay xuyên qua làn tóc, luồng vào gáy, kéo sát mặt nàng đến gần hơn với ngài. Ngài hôn lên tai, lên má, lên cổ trong khi tâm trí nàng còn ở tận đâu đâu. So với những cảm giác say mê khi nãy, bây giờ nàng cảm thấy thật bình thường, có lẽ cuộc sống hoàng cung vốn tẻ nhạt, ngay cả những lúc được HT viếng thăm thế này. Ngài nhẹ nhàng kéo chiếc áo ngoài và hôn lên vai nàng. Nàng khẽ đẩy nhẹ ngài ra và nở một nụ cười e thẹn nhưng lòng thì như lửa đốt, và nàng cũng biết người nấp trong tủ kia cũng nóng đến cháy ruột gan.
<Nàng sao thế ái phi?>
<Thần thiếp thấy không người không khỏe!>
<Để ta truyền thái y!> (HT cầm tay nàng)
<Tạ ơn HT, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ ổn!>
Bỗng có tiếng động trong tủ, HT liền nghi ngờ quay sang tìm kiếm, NP vô cùng hoảng hốt. Ngài đứng dậy tiến về phía tủ nơi y đang ẩn nấp. Tay nàng bắt đầu run lên bần bật không biết làm thế nào!
Ngài đến sát bên tủ…Tim của nàng và y như đang bị thứ gì đó đục khoét…
Bất giác…
Nàng lao đến nắm lấy tay HT, kéo ngài đến sát người mình và hôn lên môi ngài.
HT bật cười: <Nàng quả thật là khéo làm cho ta ngạc nhiên!>
Ngài ôm lấy eo nàng, xoay nàng tựa lưng vào tủ rồi trút bỏ lớp áo ngoài của nàng. Ngài say sưa với những nụ hôn rồi ẵm nàng tiến về phía giường….
…Đêm nay, rèm lại buông hai lần trong cùng một giang phòng của NP với hai người đàn ông khác nhau…
…Nhưng liệu người nào nàng thực sự yêu…..
…Rồi liệu rèm có lại nhanh chóng vén lên….
Đêm nay, tưởng chừng đã nhanh chóng kết thúc, nhưng lại là một đêm dài cho tất cả…..
Part 4:
Y thấy người mình nóng ran lên, hai mắt cay xè. cái sức của y muốn tung cửa và cho cái người đàn ông kia một trận ra trò. Nhưng nghĩ lại y lại nực cười, y đang ghen với ai chứ, là một người đứng trên vạn người, là người chỉ bằng cái bún tay có thể lấy đi cái mạng của y, mà còn chua chát hơn người ta là đường đường chính chính, còn bản thân y là lén lén lút lút chẳng biết ngày mai sẽ ra sao. Nghĩ thế lại thôi, y nén cơn ức giận thành khối mà ngấu nghiến nó một mình.
Lại nói, bấy giờ NP đang thiếp đi bên vai HT
<Ái phi, nàng sao thế!>
<Thần thiếp không ổn rồi! thần thiếp khó thở quá!>
<Thái y đâu! Truyền thái y!>
<Đêm đã khuya không nên làm chấn động hậu cung, thần thiếp chỉ cần nghỉ ngơi một chút sẽ ổn!>
HT để nàng nằm tựa đầu vào vai ngài, kéo cao tấm chăm đắm lên người nàng và ôm nàng vào lòng. Lo việc triều chính với ngài đến giờ cũng đã thấm mệt, ngài cũng dần thiếp nhanh đi. Ngài không biết rằng, người ái phi của mình vẫn còn đang rất tỉnh táo dù nàng cũng đang nằm thiêm thiếp bên ngài. Đó cũng chỉ là kế hoãn binh của nàng trong cách cảnh khó thoái như đêm nay.
~~~~~~~~
Sáng hôm sau, hai chiếc xe chở phân ra ngoại thành đang tiến ra cổng và bị một nhóm quân lính chặn đứng lại. Ở đó xuất hiện bóng dáng của Phúc công công, y là tên thái giám hầu cạnh HT xưa nay vốn không ưa gì LLA. Ra là như lời HT nói đêm qua, HT đã nghi ngờ Từ Hy bày trò giải thoát cho LLA, người sai Phúc công công kiểm soát chặt chẽ các lối ra. Không những thế, Phúc công công nhân tình thế hạ tay sát hại. Với lý do có người trong cung bị dịch tả, để tránh lây lan, y cho người đổ thuốc diệt dịch tả vào các hòm phân trước khi cho ra khỏi thành, thật ra đó là thứ thuốc cực độc, không có kẻ nào trốn trong thùng phân mà có thể sống sót bước ra. Xong việc, y cười đắt chí quay đi.
Từ xa, một người phụ nữ với đôi mắt nâu long lanh đang dõi theo từng bước chuyển động của xe phân. Lòng nàng lo lắng, thấp thõm không yên, chứng kiến hành động tàn ác của Phúc công công, NP thầm trách HT quá nhẫn tâm và nước mắt nàng đã liên tục rơi bõm xuống tự khi nào…
NP quay trở về phòng của mình, nàng tiến gần đến phía chiếc tủ khi tối, một cách bình thản, nàng mở tung hai cánh cửa. Cái tên lẽ ra giờ này phải nấp trong thùng phân vá có lẽ đã bỏ mạng lại đang ở trong tủ ngủ một giấc say sưa, y vẫn chưa kịp mặc lại chiếc áo, y ôm nó trong tay để lộ hai bờ vai đen xạm, rắn chắc. NP khẽ cười, lần đầu tiên nàng mới thấy một tên Thái giám như hắn, to gan như hắn. Và giờ đây cái cách hắn ngủ cũng kiến nàng thật buồn cười, y như một đứa trẻ ham chơi trốn trong tủ áo với một vẻ mặt vô tư lự, khác hẳn với cái cách thường ngày của hắn….
Kể từ hôm ấy, cung Vĩnh Thọ lại xuất hiện một tên Thái giám mới, chẳng một ai biết xuất thân của hắn từ đâu, chỉ biết rằng chắc trên mặt hắn có một bệt sẹo kinh khủng, nên hắn luôn đeo chiếc mặt nạ che bớt hơn phân nữa gương mặt. Điều lạ lùng hơn nữa, là hắn đã thay chổ của Tiểu Linh Tử, ngày đêm hầu hạ NP. Nếu ai đó là kẻ tinh ý trong cung Vĩnh Thọ sẽ dễ dàng phát hiện, hắn thường quăng ánh nhìn về phía NP, một ánh mắt lạ lùng, nhất là những khi HT đến thăm nàng.
Nhưng ngoài NP, ngoài tên Thái giám mới này, thì có một người nữa cũng tường tận cớ sự này, đó không ai khác chính là Phân Nhi (PN)- một cung nữ ngày đêm hầu hạ NP và được nàng xem như tỉ muội. Chính vì thế mọi chuyện của NP ả đều tỏ tường. Kể từ cái đêm HT đến thăm, NP đã đoán trước ngài sẽ đi nước cờ thủ tiêu LLA tại các lối ra khỏi thành, thế nên nàng đã âm thầm để cho Lý công công ngủ say giấc trong tủ áo. Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, nàng chuẩn bị mọi thứ cho LLA ở lại trong cung với 1 thân phận khác: Tiểu Diệu Tử (TDT), một thái giám với chiếc mặt nạ ẩn thân.
Phân Nhi là một tì nữ vốn thông minh, nhanh nhẹn và cũng sở hữu một chút nét xinh tươi của tuổi đôi mươi. Thuở vào làm tùy nữ trong cung hay bị ức ép, từ khi được về hầu hạ NP, ả mới có thể sống một cuộc sống tốt hơn. Ả rất hận Từ Hy khi bà ra lệnh tát vào miệng ả đến chảy máu khi ả vô tình làm bể 1 chiếc tách bà ta yêu thích. Hằng ngày, ả thường chải tóc, trang điểm cho NP và sự xuất hiện của LLA hay giờ đây là LLA trong lớp vỏ của Tiểu Diệu Tử làm ả cảm thấy cực kì khó chịu, như ai đó lấy đi thứ gì quý giá của ả.
Một chiều tàn trong phòng tắm của NP, ả đã chuẩn bị sẵn bồn nước nóng có tẩm tinh dầu lài và những cánh hoa nổi bồng bềnh trên ván nước. Cái mùi hương thơm lan tận ra cả ngoài cung Vĩnh Thọ. NP trút bỏ xiêm y và ngâm mình trong làn nước còn đương tõa khói. Ả gỡ tóc cho NP, ngày nào ả cũng chãi tóc rồi lại bới tóc cho nàng, nhưng sao ả vẫn tích mân mê làn tóc đen óng ấy.
Ả cuối người nói khẽ: <Người định để Lý công công ở lại trong cung như thế thật sao?>
NP: <Người tính không bằng trời tính, quả thật sống hôm nay không biết đến chuyện ngài mai, hãy cứ để xem như thế nào đã!>
NP khẽ quay sang gõ nhẹ vào đầu ả nô tì và nhoẻn cười. Ả cũng thật thích những khi NP cười, vì hiếm khi ả thấy nàng cười thật sự.
PN: <Để nô tì thư giãn giúp người!>
NP bấy giờ mới thã lỏng người, nàng nhắn nghiềm mắt lại. Ả lấy chiếc khăn tay khẽ vun nước lên lưng nàng, lên vai nàng. Cái tài thư giãn cân cốt của ả quả thật rất điêu luyện. Ả đưa tay lên và xoa ở vai nàng, làn da trắng mịn như bông tuyết của NP khiến ả không muốn rời tay. Ả lại đưa tay lần theo sống lưng của nàng và ấn vào một số huyệt để giúp nàng thư giản. Thường thì sao mỗi lần tắm xong, ả sẽ xoa lên cổ, lên tay NP một thứ nước hoa tinh dầu đặc chế mà ả tự tay làm cho nàng, cái hương thơm hơn 1 lần đã quyến rũ tất cả những ai là đàn ông trong cái Hoàng cung này, kể cả ả
Đoạn ả ra ngoài để mang thêm nước vào trong cho NP. NP vẫn ngắm nghiền mắt lại. Nàng chợt nhớ lại cái đêm kinh hoàng lần trước, mà cũng không hẳn là kinh hoàng, nó có gì đó rất lạ. Khoảnh khắc mà nàng ở rất gần y, có thể nghe rõ từng hơi thở của y, khi môi y lướt nhẹ trên môi nàng, đó là cái cảm giác lạ lùng. Nàng nhoẽn cười. Chỉ ít giây sao, những lời của HT lại ong ong trong đầu nàng. Nàng tự nhắc nhở thân phận mình là ai, để an toàn cho tất cả, nàng và hắn phải giữ mình, nàng không thể có ba đầu sáu tay cứu y hết lần này đến lần khác.
Bỗng nàng cảm thấy nảy giờ lực xoa ở vai nàng có phần mạnh hơn, nàng mở mắt và xoay qua định trách yêu ả nô tì. Nàng giật thót người.
NP: < Sao ngài lại vào đây? Ngài lại tháo mặt nạ che mặt! Như vậy không phải phép!>
TDT: < Bẩm nương nương, phận nô tài hầu hạ cho chủ nhân là chuyện theo lẽ, nô tài nào dám không phải phép, phận nô tài thì cũng chỉ là nô tài thôi, nào dám nghĩ đến chuyện đũa móc chòi mâm son!>
NP: < Đây vốn dĩ là chốn sinh hoạt của nữ nhi, ngài…..>
TDT: < Nô tài là thái giám hèn mọn, NP nương nương cũng không cần để mắt đến sự tồn tại của nô tài!>
NP: < Nhưng ngài không phải là…!>
TDT: <Không phải là gì?!>
NP: <TDT, ta không muốn trang cãi, ngươi hãy mau lui ra!>
TDT cười mĩa mai: <Phải, là cái sự lạnh lùng này, tại sao từ đêm hôm đó đến nay nương nương lại lạnh lùng với ta đến vậy, người nói đi LLA này không dám đứng lại, người nói không LLA này không dám động đến người, chỉ cần người đừng giúp ta về bên cạnh người rồi lại đối xử với ta tàn nhẫn như thế. Chỉ việc chứng kiến những đêm HT ngự giá đến thăm người cũng đủ giày vò cái thân này lắm rồi!>
NP: <Người còn biết gọi ta là nương nương thì hãy biết giữa khoảng cách…>
Câu chuyện bị cắt ngang bởi sự xuất hiện trở lại của PN, ả nhanh chóng lôi y ra ngoài hoạnh hẹ. Ả ghét y, ả ghét cái cách y nhìn NP, ả ghét những hôm y giành việc chải tóc cho NP với ả, vì so về thuật chải tóc thì cả đến người tì nữ khéo tay nhất cũng không chải đẹp bằng y. Ả ghét y vì ả không muốn y lấy lòng NP, hay vì một lẽ gì nữa mà ngay cả ả cũng không tự trả lời được.
Mọi chuyện như vậy cũng khá yên ổn nhiều tháng sau đó. Không những vậy mà TDT còn nhanh chóng lấy lòng được Hoàng Thượng bởi mưu lược của mình. HT nhiều lần đề nghị y sang kề cận với ngài nhưng TDT từ chối vì y muốn bên cạnh để bảo vệ NP trước những mưu kế của Từ Hy. Phần Từ Hy, với sự đa nghi của mình, bà luôn thắc mắc về tên Thái giám bí ẩn bên cạnh NP và không ít lần ngăn cản nhiều hành động của bà. Một phần bà cảm nhận được cái gì đó rất quen thuộc ở hắn.
Cuộc sống của NP lại một lần nữa bị náo động khi HT lệnh cho nàng chuẩn bị cùng ngài tiếp đón một Hoàng thân Anh Quốc, ngài Robert. NP đã nhiều lần từ chối để nhường cho những phi tần trẻ, một phần không muốn vướn vào tai mắt của Từ Hy. Nhưng HT nhất mực không đồng ý vì ngài cần có một phi tần vừa xinh đẹp, vừa tài trí, vừa giỏi đàn hát bên cạnh mình ở tỏ rõ phong thái.
Trong cái đêm linh đình trong Hoàng cung làm yến tiệc thiết đãi Hoàng thân Anh, NP lộng lẫy ngồi bên trái HT, Từ Hy uy nghiêm ngồi bên phải của ngài. Mỹ nữ nhảy múa, rượu rót đầy chun lại cạn, cạn lại đầy. Hoàng thân Robert (King Kong- Ro) xuất hiện với một toán hầu cận bên cạnh. Trông hắn cao to trong bộ trang phục hoàng gia màu xanh dương đậm, mái tóc nâu vợn và đôi mắt trong xanh. Điểm nổi bật nhất là sắc mặt lạnh như tờ của hắn. Bên cạnh hắn là 1 người Mãn Thanh khôi ngô tuấn tú.
Tiếng đàn dừng hẳn lại, tóp cung nữ lui nhanh ra phía sau. NP như nín thở đặt tay chặn trên dây đàn hãy còn bung nhịp. Nàng không bất ngờ khi gặp ngài Robert, người làm nàng ngạc nhiên là người đàn ông bên cạnh ngài: Thất Vương Gia (TVG- Quách Chính Hồng)
Ngài Robert sang TQ với sứ mệnh thắt chặt mối quan hệ buôn bán giữa hai nước, nhất là các mặt hàng tơ, trà, đồ sứ. Mặt khác, vì các nước Châu Âu đang lo ngại nhà Thanh đang giữ rất nhiều kim loại quý, Robert sang TQ lần này là còn để âm thầm vận chuyển thuốc phiện vào bán cho người dân TQ để thu lại số kim loại quý đó. Ro gặp TVG ở Anh và hắn rất ngưỡng mộ tài năng của TVG từ võ nghệ đến tài thi họa. Lần này hắn ngỏ lời cùng TVG về triều để ngài có thể giới thiệu cho hắn nhiều hơn về đất nước và văn hóa TQ này, hơn nữa hắn muốn tận mắt chiêm ngưỡng vẽ đẹp của mỹ nữ trong bức họa mà TVG vẫn luôn mang bên mình.
Cả yến tiệc bị một phép thuật làm đứng hết cả lại. TVG hướng ánh nhìn về người đang ngồi bên cây đàn kia, cố nhân mà nhiều năm trời ngài mới gặp lại. HT ngay lập tức tò vẻ khó chịu về cái nhìn đó, nhưng để tiếp đãi Hoàng thân Robert, ngài ta lệnh cho bữa yến tiệc nhanh chóng tiếp tục
Nhưng kẻ tinh ý như Ro đã nhanh chóng thấy được điều đó, người ngồi bên cạnh HT chính là mỹ nữ trong tranh của TVG và chính hắn trong buổi yến tiệc đó cũng ngây ngất trước những món đàn và nét gì đó lạ lùng của nàng.
Do HT bận việc triều chính, Ro đã xin ngài để NP có thể giới thiệu cho hắn dạo trong Hoàng cung rộng lớn này. HT không vui lòng nhưng cũng không muốn làm phật ý hắn. Từ đó mỗi ngày hắn dạo một nơi trong Hoàng cung cùng TVG và NP, nào là đối ẩm làm thơ, nào là họa tranh, hắn còn mang cả những vật phẩm phương Tây đến. NP vốn thông minh và khéo léo nên nhanh chóng nắm bắt được những cái mới kiến Ro rất thích thú.
Một chiều tàn bên bờ hồ trong Hoàng cung, Ro diện bận việc xin cáo lui trước và sẽ quay lại sau. Chỉ còn NP và TVG trong không gian vàng cam ấm áp của hoàng hôn, mọi thứ vắng lặng đến nổi có thể nghe thấy tiếng chuyển động của cá đớp mồi dưới làn nước. TVG nhìn xa xăm. Ngài nhớ đến cái đêm 14 năm về trước, trên đường đi ngao du trở về cung, ngài đã cứu được quân lương mà các nơi cống nộp về cho triều đình lẫn các Tú nữ được tiến cử vào cung. Cái đêm mà ngài đã cứu một Tú nữ thoát khỏi tay bọn lâm tặc đương toan làm nhục nàng, cả đêm họ đã ngồi trước ngôi nhà hoang ngắm ánh trăng rằm và bày tỏ lòng mình, ngài biết kể từ ngày hôm đó, người phụ nữ của cả đời ngài chính là cô ấy, người con gái đã nói với ngài rằng nàng như ánh trăng đêm, dù cho trời có tối, tối nhất đi nữa, thì tâm hồn nàng cũng như ánh trăng đêm này vậy, thế nên phụ mẫu đã đặt cho nàng cái tên: Như Nguyệt.
Nàng cũng dường như có thể làm phu nhân của ngài nếu như Hoàng huynh của ngài giữ đúng lời hứa. Khi ấy, về đến Hoàng cung, HT hết lòng ngợi khen công lao của TVG đã cứu được quân lương và các Tú nữ, để ban thưởng, ngài ban cho TVG một Tú nữ để bầu bạn. TVG không cần suy nghĩ đã ngỏ lời xin Tú nữ Như Nguyệt về cung của mình. Trớ trêu thay một lần đi qua cung dành cho các Tú nữ, HT đã nghe được tiếng đàn và tiếng hát của NP, ngài đã say mê nàng từ đó và đã đổi một Tú nữ khác đến cung của TVG. TVG vô cùng thất vọng nhưng không làm được gì, Tú nữ NP thì quá ngây thơ không biết chuyện gì xảy ra,: chẳng lâu sau Như Nguyệt chính thức được phong làm Như Phi và được HT sủng ái. TVG đành mang mối tình của mình ra đi ngao du khắp nơi…
Giờ nàng đang ngồi bên ngài, với một nét mặt thoáng chút phiền muộn nhưng nét đẹp của nàng thì ngày một mặn mà hơn. Sau nhiều năm, ngài vẫn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình khi gặp lại nàng. Nhưng giờ đây ngài chỉ lăng thầm nhìn nàng, như một sự trân trọng dành cho chính tình yêu của ngài.
Lại nói về TDT, y cảm thấy không an lòng trước tên Ro và cả TVG nữa. Y cảm thấy tên Ro đang nghĩ đến điều gì đó vô cùng ghê gớm. Y cảm thấy lo sợ nên âm thầm điều ra hành động của tên Ro ở TQ. Y vô tình phát hiện ra một bí mật ghê gớm: thì ra Phúc Công Công bên cạnh TH là người của Từ Hy phái sang để lấy tin tức từ ngài, y còn biết tên Đinh Phúc này đang âm thầm bắt tay với Ro vận chuyển thuốc phiện vào TQ và bành trướng thế lực và tham nhũng của công. Y còn nhìn thấy được ánh mắt thích thú hắn dành cho NP.
Lại một màn đêm bao trùm lên cung Vĩnh Thọ, kể từ khi có TVG về cung, đêm nào cũng có tiếng sáo vang lên khi xa khi gần đầy tâm trạng. Người ta chỉ nghe được âm thanh của nó thật hay, riêng chỉ có NP mới tỏ tường tâm sự trong từng âm sáo đó. Có đêm, nàng cũng mang đàn ra ngồi trên lầu cao gãy từng nhịp hòa cùng tiếng sáo ấy, nhưng lần nào cũng vậy, tiếng sáo ấy đột ngột tắt ngang và biến mất trong màn đêm.
Đêm nay, đã khuya lắm rồi nhưng nàng vẫn không nghe thấy tiếng sáo ấy, nàng thay xiêm y và chải tóc bên tấm gương rồi thổi tắt đèn. Đèn phụt tắt. NP cảm thấy có 1 bàn tay nào đó đương chạm vào người nàng, ôm xiết lấy vòng eo của nàng. Cái ôm từ phía sau vừa chặt, vừa bất ngờ khiến nàng không tài nào xoay sở.
<TDT, nam nữ thọ thọ bất thân, xin ngài hãy giữ khoảng cách cho phải phép!>
Nàng vẫn không nghe thấy câu trả lời nào, chỉ nghe thấy hơi thở ấm nóng ùa vào tai nàng, lướt lên tóc nàng. Nàng gắng gỡ vòng tay ấy ra
Nàng vẫn không nghe thấy câu trả lời nào, chỉ nghe thấy hơi thở ấm nóng ùa vào tai nàng, lướt lên tóc nàng. Nàng gắng gỡ vòng tay ấy ra
<Lý công công, ngài có nghe ta nói không, ngài không còn xem trọng lời của Như Phi này nói với ngài nữa rồi sao, ngày đã say, hãy lui về!>
Vẫn cái không gian lặng im và cái mùi rượu nồng ấy vây quanh nàng, bàn tay ấy bắt đầu sờ soạn lên người nàng, nàng lạnh cả xương sống cho đến khi bàn tay ấy bật tung chiếc nút áo đầu tiên trên cổ, nàng bắt đầu phản khán lại. Nàng thản thốt nhưng cũng không thể la lên thành tiếng.
Vẫn cái không gian lặng im và cái mùi rượu nồng ấy vây quanh nàng, bàn tay ấy bắt đầu sờ soạn lên người nàng, nàng lạnh cả xương sống cho đến khi bàn tay ấy bật tung chiếc nút áo đầu tiên trên cổ, nàng bắt đầu phản khán lại. Nàng thản thốt nhưng cũng không thể la lên thành tiếng.
<Quả thật là kỳ lạ, ta tự hỏi tại sao TVG lại say đắm nàng như thế! Quả kỳ lạ, kỳ lạ…>
<Ngày Robert, xin ngài hãy…>
<Ngày Robert, xin ngài hãy…>
<Ta thật rất thích nàng…>. Hắn dứt lời và đến nắm lấy tay nàng nhưng NP đã kịp né đi.
<Ngài Robert, tôi cũng rất quý ngài, rất trọng ngài, trong những ngày qua chúng ta là bạn tốt, tôi rất vui khi được quen một người bạn như ngài.>
<NP, hãy đến với ta, rồi ta sẽ xin với HT rước nàng về Anh Quốc, nàng sẽ thấy đó là thế giới thuộc về nàng, chứ không phải là cái chốn cấm thành buồn tẻ khiến nàng chết dần chết mòn thế kia!>. Đoạn hắn ôm chầm lấy nàng, tựa nàng vào thành giường. Nàng cố đẩy vai hắn ra để thoát ra.
<Ngài không biết, danh tiết của người phụ nữ Trung Hoa chúng tôi còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình, huống chi tôi đường đường là một quý Phị của Hoàng đế Đại Thanh, ngài không thể….>
Hắn dướng như không mảy may quan tâm đến lời nàng vừa nói: <Nàng đẹp lắm, lại rất vừa ý ta, ta đã hiểu vì sao suốt bao năm bên đó TVG cứ mang theo hình ảnh cùa nàng, ta có thể nhường cho huynh ấy mọi thứ, nhưng nàng thì….>. Đoạn hắn hôn lên môi nàng, với cái sức yêu ớt của nàng thì không tài nào kháng cự nổi một gã phương Tây vai u thịt bắp như hắn.
Hắn dướng như không mảy may quan tâm đến lời nàng vừa nói: <Nàng đẹp lắm, lại rất vừa ý ta, ta đã hiểu vì sao suốt bao năm bên đó TVG cứ mang theo hình ảnh cùa nàng, ta có thể nhường cho huynh ấy mọi thứ, nhưng nàng thì….>. Đoạn hắn hôn lên môi nàng, với cái sức yêu ớt của nàng thì không tài nào kháng cự nổi một gã phương Tây vai u thịt bắp như hắn.
Hắn đưa tay giật mạnh làm bung hàng nút ở cổ và không ngừng làm trò tồi bại.
Bỗng một làn không khí lạnh ùa vào xua tan cái không khí nóng bõng vẫn hòa loãng cái mùi rượu nồng nặc của hắn, cánh cửa phòng nàng mở tung và cái bàn tay đáng ghê tởm ấy không còn đọng được vào người nàng nữa! Một cuộc ẩu đã đã diễn ra, nàng không hiểu sao cứ mỗi lần nàng gặp nguy hiển là y lại xuất hiện, như có một sự tương thông. Nhưng sức của y thì làm sao chọi lại cái sức cao to của một gã Anh quốc, hắn hạ y đo ván bằng một cú đá nốc từ dưới cằm, máu hộc đầy sàn nhà. Nàng xin hắn tha mạng cho y. Hắn đã biết tình ý của nàng dành cho TDT khi nàng gọi tên y khi nảy và hắn đã biết cả thảy TDT chính là Lý Liên Anh khi hắn bốc toanh cái mặt nạ của y với một sự chế giễu. Hắn toan ra tay để trừ khử mối tai họa đã chứng kiến ý định làm nhục NP của hắn. Trong cơn nguy cấp, một bàn tay đã đỡ dùm y cú đánh vào yếu điểm. TVG cũng đã đến.
Phân Nhi (PN) vội chạy đến bên giường khóac lên người nàng chiếc áo choàng để che đi phần cổ áo đã bung toạt. Ba người đàn ông trong cùng 1 gian phòng lúc này đang nhìn nhau. Tên Robert mặt đỏ hừng hực như có lửa đốt trong người hắn sau cơn quá chén làm càn. Vẻ mặt đanh thép của TVG đang chứng tỏ rằng ngài không muốn đùa trong chuyện này và như một lời cảnh cáo với tên bạn ngoại quốc của ngài. TDT lúc này đã có thể đứng dậy, y cảm thấy người mình như mềm nhũn và máu ở mũi không ngừng tuôn ra. Ba người đàn ông, một người nàng yêu, một người yêu nàng và một gã si mê nàng. Đôi mắt nàng long lanh ngấn nước cho một sự nhục nhã mà nàng vừa trãi qua.
TVG: <Ngài Robert, nếu như ngài không biết luật lệ Đại Thanh và phép tắc cung cấm thì ta sẽ không trách, nhưng đằng này ngài lại cố ý làm càn, bổn vương không thể xem như không thấy được, huống chi…>
Ro: <Haha, huống chi, là với người đàn bà ngài yêu…>
TVG: <Xin ngài cẩn trọng lời nói, NP nương nương là thân phụng hoàng, lá ái phi của Hoàng huynh, kẻ làm đệ đệ này cũng phải biết giữ gìn cho phép tắc của Hoàng cung này!>
Tên Ro cười chế giễu đến bên cạnh TVG và giật lấy một chiếc khăn tay màu hồng thêu những bông sen dưới hồ đang hướng về ánh trăng đêm dát vàng cả một vùng. Chiếc khăn tay có đề hai câu thơ: <Đán nguyệt nhân trường cửu/ Thiên lý cộng thuyền quyên>. NP ngỡ ngàng, đó là chiếc khăn minh chứng cho chuyện tình đẹp của cha mẹ nàng, đó cũng là lý do vì sao nàng có lên là Như Nguyệt. Cái đêm 16 năm về trước, chính nàng đã dùng chiếc khăn cột cặt vết thương trên vòng bàn tay của TVG khi ngài cứu nàng khỏi bàn tay nhơ nhuốc của lũ lâm tặc.
Ro: <Khá khen cho người Trung Hoa các người, chỉ giỏi bao bọc những điều giả dối, ghê tởm bên trong những thứ gọi là luật lệ, phép tắt. Người trên làm sai nhưng lại bắt kẻ dưới ngậm miệng câm lời. Thượng bất chính, thì hạ tắt loạn. Huynh đệ vì phải lòng mỹ nữ mà bất hòa. Phi tần phải lòng thái giám. Hậu cung đấu đá. Quan thần lũng loạn. Há chẳng phải là chuyện nực cười hay sao. Luật lệ, phép tắc. Phép tắc, luật lệ, thật là đáng khinh!>
TVG: <Ngài đừng nhiều lời, hãy mau tạ lỗi với NP, bằng không đừng trách ta không nghĩ tình bằng hữu mấy năm qua!>
Ro: <TVG, ta biết ngài là người có khí phách, ta ngưỡng mộ tài trí và đức độ của ngài trong mọi chuyện, nhưng về chuyện tình cảm ta thật thất vọng khi ngài là một kẻ hèn nhát, nếu như những ngày trước đây ta đã tạo cơ hội mà ngài ngỏ lời, ta sẽ không nói 1 lời tự động rút lui. Phải, người phương Tây như ta không biết phép tắc, ta chỉ biết sống thế nào để có thể mang hạnh phúc đến cho mình và cho người mình yêu!>
TVG: <Nhưng nàng ấy không yêu ngươi!>
Ro cười nhếch: <Phải, vì tâm hồn của nàng ấy bây giờ đã thuộc về tên tiểu thái giám này, à không, phải là Lý công công mới phải?!>
TVG ngạc nhiên quay sang nhiên nhìn TDT, ngài đã tường tận vì sao từ khi ngài trở về, những cung bậc của tiếng đàn NP hòa cùng tiếng sáo của ngài không còn như trước, ngài hiểu nàng đang mang nhiều tâm sự, nàng đang nhớ nhung và lo lắng, nhưng không phải cho ngài mà là cho một người nào khác mà ngài không biết. Cũng chính vì thế lần nào cũng vậy, khi thổi đến khúc hòa hợp là ngài dừng lại. Vì ngài biết người phụ nữ đang hòa nhịp đàn cùng ngài không còn là 1 Như Nguyệt của ngài 14 năm về trước nữa
.
Để kết thúc nỗi dằn vặc này, NP chạy đến rút vội chiếc trâm cài tóc trên bàn và đưa lên cổ. Nàng toan kết thúc những nổi đau khổ mà nàng phải chịu đựng và cũng để chứng mình sự trong sạch của mình. Đầu trâm đưa qua xoẹt một đường trên cổ toan ấn sâu vào trong thì Ro đã nhanh chóng chụp được tay nàng. Nàng rớt từng giọt nước mắt tức tưởi quay mặt đi. Hắn thà nàng dùng cây trâm đó đâm vào ngực hắn để hả những gì hắn vừa đụng chạm đến nàng. Hắn hiểu người phụ nữ trước mặt hắn có xảy ra chuyện gì thì lòng hắn sẽ đau hơn ai hết, vì những gì hắn đối với nàng không chỉ là ham mê xác thịt mà đó là tình yêu. Đích thị là thế.
Hắn tạ lỗi cùng nàng và hứa sẽ rời khỏi hoàng cung trong vài ngày nữa, chuyện hôm nay chỉ có 5 người họ biết, tuyệt đối không truyền ra ngoài. Khi tất cả đã lui về, NP ôm chầm lấy Phân Nhi khóc nức nở, ả có thể cảm thấy được tim bà đang thổn thức chừng nào vì chính lòng ả cũng như có thứ gì đó đốt cháy. Bôi thuốc lên vết sước ở cổ cho nàng, ả nô nì nhìn nàng ngủ lịm đi sau một đêm mệt mỏi. Ả thầm ghét cái tên Ro này, vì ít ra TDT không bao giờ làm nàng đau như thế. Trong mắt ả chỉ có TVG là xứng với NP, vì chính ả từng chứng kiến được tình cảm của hai người như thế nào khi NP vừa mới nhập cung. Nhiều lần ả chứng kiến bóng dáng của TVG đâu đó trong cung Vĩnh Thọ, nhất là cái đêm trước khi ngài bỏ ra đi ngao du, cả một đêm dài ngài đứng nhìn NP ngon giấc qua khung cửa sổ. Ả thấy hết, nhưng ả vẫn không làm động, ả cũng chẳng hiểu vì sao. Ả không hiểu bọn đàn ông kia yêu nàng vì điều gì? Còn với ả, ả thích những đêm NP không ngủ được ngồi hàn huyên với ả cả đêm, ả thích cái cách nàng bật cười khi ả làm trò kể 1 câu chuyện vui rồi nhanh chóng bị lấp đi bởi 1 nổi buồn khó tả. Ả thích chải tóc cho nàng, thoa hương thơm cho nàng. Ả cảm thấy thật ấm áp như có cái gì đó thân thuộc, cả cuộc đời khốn khổ của ả chỉ có nàng là người thân.
Cái tin TDT chính là LLA nhanh chóng đến tai Từ Hy vì Ro khôn khéo tiết lộ cho bà. TDT căm hận tay Robert, y tìm cách ngăn chặn những vụ làm ăn gian trá của Phúc công công cùng tay Robert này. Sau nhiều lần như thế y có được một khoảng vàng rất lớn từ vụ làm ăn thuốc phiện đổ bể của bọn chúng. Y tích lũy tất cả tại một nơi bí mật. Một lần, y lập kế vạch mặt Phúc công công là người của Từ Hy và âm thầm vận chuyển thuốc phiện vào TQ khiến HT tức giận ra lệnh chém đầu Phúc công công. Từ Hy như mất 1 tay trợ thủ, càng giận hơn khi chính LLA phá vỡ kế hoạch của mình. Một phần, bà lại nghe tin HT muốn NP hạ sinh cho ngài một thái tử nên hàng đêm thường ghé cung Vĩnh Thọ, tin này làm bà càng đâm hận người đàn bà vừa giành mất sự sủng ái của bà, vừa có được cả sự trợ giúp của LLA. Bà đã nghĩ ra một mưu kế vô cùng hiểm độc nhằm trả thù đôi nam nữ này.
Quả thật, cứ mỗi khi màn đêm buông xuống là lũ ma quỹ trong cung lại lộng hành. Từ Hy cho gọi TDT đến cung của mình và vạch trần thân phận của y. Bà chủ ý bảo y quay trở lại hầu hạ cho mình, bà thừa biết y không bằng lòng. Trong đêm đó, bà bỏ thuốc mê vào rượu, LLA nâng vài chén đã cảm thấy xoay xẩm mặt mày. Bà bỏ nhỏ vào tai y:
Từ Hy: <Haha, khá khen cho ngươi LLA, kẻ phản bội đối đầu với bổn cung chỉ có 1 kết cục sống không bằng chết, đêm nay, người đàn bà yêu thương của ngươi sẽ bị phát hiện thông gian với 1 gã ngoại quốc, để ta xem, HT còn sủng ái ả được nữa hay không?>
Y như bàng hoàng trước những lời ghê gớm ấy. Y hiểu ngay đây là kế hoạch ghê tởm của Từ Hy và tên Robert nhằm chiếm đoạt NP, một mũi tên, giết cả hai con nhạn. Y vội tung chạy ra cửa. Y không thể để bàn tay nhơ nhuốc của gã chạm vào nàng bất kì lần nào nữa. Lực bất tòng tâm, vừa đến bậc cửa, y ngã ngụy vì luồng thuốc mê đã xâm chiếm hết ý chí của y.
Cung Vĩnh Thọ vắng lặng như tờ. Trong gian phòng NP, đèn đã tắt tự khi nào. Trong men rượu nồng, tên Robert tự hứa với lòng sau đêm nay, hắn sẽ biến mất khỏi nơi này hoặc có thể trả bằng tính mạng của hắn, chỉ cần hắn có 1 đêm cùng nàng. Hắn thích mùi thơm trên người màn và vuốt ve làn da mịn màn ấy. Hắn thõa mãn với những phút giây ân ái và ôm nàng vào lòng say giấc.
Part 5:
TDT tỉnh giấc thấy mình đang nằm trên sàn nhà. Y hốt hoảng chạy về cung Vĩnh Thọ, bây giờ y chỉ muốn chết quách đi cho xong cái cuộc đời khốn khổ của y. Trước phòng NP đông đúc những nô tài và hầu nữ của HT lẫn HH. Y vội chạy vào trong hớt hải. Một cảnh tượng hải hùng. Đôi nam nữ đang cùng nằm trên một chiếc giường. HT đứng quay lưng tức giận không nói nên lời. Vẻ mặt Từ Hy cũng khó hiểu. Y chỉ muốn rút dao lao vào giết chết cái tên khốn ngoại quốc đó. Kể từ cái đêm duy nhất trước đây, y không giám mảy may đọng đến nàng. Khốn thật! Khốn thật! Cổ họng hắn nghẹn lại, nước mắt thì chảy ngược vào trong.
<Phân Nhi xin Hoàng thượng tha tội!!!>
Y ngỡ ngàng, Phân Nhi! Là Phân Nhi! Vậy là sao? Y nép người nhìn thẳng vào trong. Quả thật là Phân Nhi cùng tay Robert. Y tưởng chừng như mình vừa tuột xuống 12 tầng địa ngục rồi như bỗng có bàn tay nào kéo y lên. Bàn tay đó chính là của PN chứ không ai khác.
NP: <Thần thiếp xin khấu khiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương cát tường!> NP từ ngoài cửa cùng TVG đi vào chẳng hiểu sao mọi người tại tụ tập đông đủ ở phòng mình.
Nàng hốt hoảng khi chứng khiến cảnh tượng hải hùng đó.
NP: <Phân Nhi, tại sao ngươi lại….>
PN: <Xin nương nương tha tội, đêm qua, nô tì đến dọn dẹp phòng của nương nương thì bỗng ngài, ngài….>
Ro: <Đó không phải là lỗi của Phân Nhi, là lỗi của ta! Ta sẽ chịu trách nhiệm về việc này!>
Tất cả đều ngỡ ngàng không hiểu tại sao! Chỉ có 1 người duy nhất có thể hiểu, đó chính là Phân Nhi. Thì ra ả đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Từ Hy và Robert về âm mưu đêm qua sẽ làm nhục NP. Ả biết rằng nếu là phúc thì không là họa, đã là họa thì không thể tránh khỏi. Ả không thể làm gì hơn là dùng chính thân mình để bảo vệ cho nàng. Đêm qua, ả đã giả danh cùng hẹn NP và TVG đến hồ sen để hai người gặp nhau ở đó, ả biết là họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau nhưng không ai mở lời. Chính đêm đó, ả đã mặc trang phục của NP, bôi hương thơm của nàng lên người và thế thân cho nàng. Tay Robert cũng ngạc nhiên vì sao NP hoàn toàn không chống cự, nhưng hắn cũng không thể mảy may nghi ngờ được bao lâu khi bắt đầu say đắm ả. Mọi chuyện sáng tỏ, Từ Hy tức giận nói không nên lời bỏ 1 mạch về cung. HT vì không muốn làm to chuyện ảnh hưởng hòa khí nên đã cho qua, tay Robert xin với HT để hắn rước Phân Nhi về Anh quốc cùng hắn, vì dù sao ả cũng đã là người của hắn.
Trước khi ra đi, ả đến gặp TVG và cả TDT. Ả không ưa gì TDT nhưng vẫn căn dặn y đủ điều vì giờ chỉ còn y kề cận chăm sóc nàng. Đêm đó, ả đã bạo ngang xin nàng cho ả được ngủ chung với nàng một đêm cuối, vì họ sẽ xa nhau mãi. Họ hàn huyên đến giữa đêm, NP căn dặn ả đủ điều khi ả phải đi xa, sống ở một đất nước lạ, nhưng cũng bảo rằng ả sẽ sung sướng.
PN: <Nương nương, người có thể chải đầu cho nô tì lần cuối được không?>
NP thật hiền hòa: <Ngươi đã chải tóc cho ta suốt bao năm qua, hãy để NP này chải tóc tiễn ngươi xuất giá!>
PN: <Nô tì ước gì mình có mẹ chải 3 chải cho mình!>
NP nhìn vào gương cười với ả: <Thì ngươi chứ để ta làm việc đó! Ta cũng là người thân của ngươi mà!>
PN: <NP, người biết không, đau khổ nhất trên đời này không phải là cái chết, mà là khi người thân bị chia cắt!>. Nói xong nước mắt ả rơi bõm xuống. Ả vốn cứng đầu, nàng hiếm khi nào thấy ả khóc, nhưng hôm nay ả lại khóc trước mặt nàng.
NP: <Phân Nhi biết không, rồi Robert sẽ là người thân của ngươi, rồi ngươi sẽ có các đứa trẻ với y, đó chính là gia đình mới của ngươi!>
Đêm khuya, NP say giấc. Ả thì không ngủ được, người thân mới của ả thì ả chưa thấy, ả chỉ thấy là sáng mai ả phải xa người thân duy nhất là nàng. Gương mặt nàng lúc ngủ thật đẹp làm sao, vô tư lự. Ả đánh bạo nằm sát lại nàng, ghé mặt sát đến. Đặt lên môi nàng 1 nụ hôn rồi thụt nhanh lại như một đứa trẻ lén lút trộm 1 viên kẹo. Cả cuộc đời của ả giờ mới biết thế nào là hôn một người mình thương. Cảm giác thế nào nhỉ, có mang một vị ngọt ý nhị hơn bất kì thứ mĩ vị nào. Ả dần hiểu được cảm giác của TDT, ả nhoẻn cười và thiêm thiếp đi. NP vẫn còn tỉnh giấc, nàng vẫn biết ả vừa làm gì, nhưng nàng vẫn để thế, nàng biết ả rất thương nàng, hiểu nàng hay ả đối với nàng còn là thứ tình cảm gì khác nữa, cơ mà nàng không quan tâm, nàng chỉ muốn ả vui trong đêm cuối cùng này.
Part 6:
Robert và Phân Nhi đi cũng đã được vài tháng. Nàng cũng nhớ ả nhưng ả cũng thường xuyên gửi thư và hương thơm về cung cho nàng. Bên cạnh nàng lại có TDT và TVG bầu bạn và tất cả đều rất giữ ý tứ. Khoảng thời gian này nàng cảm thấy thật vui và thoải mái. Có lẽ, sau cơn mưa, trời lại sáng.
Nàng không biết rằng TDT hiện đang rất vất vả với Từ Hy. Từ Hy ép y phải theo dõi việc triều chính của HT và báo lại với bà. Lắm lúc bà tỏ ra có tình ý với y nhưng y tuyệt nhiên khéo léo rút lui. Vì với y, bà thật đáng sợ
Một hôm, y nhận được lệnh của bà rằng đêm nay sẽ có việc cần y ra tay. Nhận xong tin, y vội vàng viết cho TVG một mẩu thư nhỏ nhờ tên tiểu thái giám thân cận truyền đến phủ Vương gia.
Tại một hẻm núi cách kinh thành không xa, y đứng chờ sẵn. Một người với chiếc áo khoác đen cuối cùng cũng xuất hiện. Trong cái ánh đuốc mập mờ của những tên cận binh, y vẫn có thể thấy rõ như in cái làn da trắng nhưng bông tuyết của nàng dưới lớp áo choàng đen ấy. Quả thật, NP cứ như là một thiên thần của bóng đêm, hễ cứ những khi đêm xuống là nàng lại đẹp nhất, thuần khiết nhất như ánh trăng rằm đêm nay.
Người ta vẫn nói, hồng nhan bạc mệnh, có lẽ đêm nay, mọi chuyện tồi tệ nhất lại diễn ra.
NP: <TDT, sao ngài lại ở đây, chẳng phải….>
TDT: <Chẳng phải sao hả nương nương…>
NP đưa mẩu thư trên tay có dòng chữ viết vội: <Đêm nay, nếu người không đến hẻm núi Tử Nguyệt, thì không còn cơ hội gặp lại y lần thứ hai!>
TDT phá cười: <Gặp lại ‘y’, sao bà lại nghĩ là tôi, phải chăng ám chỉ TVG của bà cũng nên!>
NP: <TDT, hôm nay ngài rất lạ….>
TDT lạnh lùng: <Lúc nào tôi chẳng là người quái lạ, tôi là tên thái giám nhưng cũng không phải là thái giám, tôi là kẻ che mặt nhưng chẳng có vết sẹo nào trên mặt, tôi là người tốt, cũng là người xấu, tôi yêu bà mà cũng hận bà…>
NP: <TDT, ngài không phải là…>
TDT: <Bà hãy thôi ngay cái tên Tiểu Diệu Tử, TDT đáng ghét đó đi, tôi là Lý Liên Anh, là người của Từ Hy hoàng hậu, là một thái giám quyền lực nhất cấm cung này. Bà bắt tôi làm một tên TDT nhỏ bé bên cạnh bà, để chứng kiến cảnh bà ân ái với hết người này đến người khác, thiệt đáng khinh bỉ!!!>
NP nghiêm giọng: <Ngài hãy cẩn trọng lời nói, Như Nguyệt này sống có trời đất chứng giám, ta không hề làm chuyện có lỗi….>. Chưa hết lời, y giật lấy cánh tay bà kéo sát vào người y.
LLA: <Không hề sao, bà mau quên quá, bà quên cái đêm hai chúng ta đã…cái đêm đó bà thật là say đắm lắm, nếu chẳng tại cái tên Hoàng đế đáng ghét kia thì ta đã có được bà rồi!> Nói xong hắn dằn mạnh buông tay nàng và quay đi.
NP: <Lý công công, ta thật không ngờ ngài có những suy nghĩ như vậy!>
LLA quay lại cười: <Suy nghĩ thế nào, bà tưởng ta yêu bà thật sao, thật là xàm xí ngu xuẩn, bà cứ hỏi tất cả đàn ông trong cái cung này, ai nhìn thấy bà mà không động lòng…>. Ý đưa tay lên vuốt ở má nàng, nàng đẩy tay hắn ra. <Một kẻ thái giám gian manh như ta, tình yêu là cái gì chứ ngoài những đêm ân ái, mà tưởng ta yêu bà sao, hahaha>
NP ngấn lệ trước những lời tàn nhẫn lạnh lùng của y: <Ngài không yêu ta, một chút cũng không ư?!>
LLA: <Một chút cũng không, cứ nghĩ đến cái cảnh bà với HT, rồi với TVG, ta thật là kinh tởm!>
NP ức giận: <Ngài, ngài…ngài viết thư dụ ta ra đây là để nói những điều này?>
LLA bình thản: <Để ta kể cho bà nghe một cây chuyện, bà có biết vì sao ở đây được gọi là núi Tử Nguyệt, haha, bà cứ chờ xem, vào những đêm trăng, đứng từ đây nhìn lên, bà sẽ thấy mặt trăn tròn bị đỉnh núi kia dần dần chọc thủng, dần dần nuốt chững, hahaha, cũng như đêm nay…>
Chưa hết lời, hắn ôm lấy và hôn nàng 1 cái thật sâu trong sự ngỡ ngàng của nàng. Đoạn buông nàng ra, cũng là lúc y rút dao gâm đâm thẳng vào tim nàng. Dao rút ra, máu phun ra ướt đẫm cả tay y và bung từng tia trên làn da trắng mịn ấy. Cả thân người nàng đổ vào người hắn. Cho đến giờ nàng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra ngoài một sự mập mờ của lòng phản bội và cái mũi dao kia như đang xoáy vào tim nàng, nhưng dường như nó không còn đau bằng những lời y vừa nói với nàng khi nảy. Y hất tay đẩy mạnh, nàng như mất trọng tâm lao thẳng xuống vách núi, giờ đây nàng chẳng thấy một màu đen tuyệt vọng, cái màu đen của đêm tối, cái màu đen của áng trăng bị nuốt chửng, và cũng là mái màu đen của sự phản bội.
Y đứng như mất hồn, máu đỏ tươi của nàng còn ấm nóng trên bàn tay y, người y như run lên từng cơn bần bật, y thấy lạnh cả xương sống, y thầm nghĩ không biết y vừa ghim mũi dao ấy vào tim của nàng, hay vừa gim vào chính trái tim của y nữa. Đoạn y hô to: <Từ Hy hoàng hậu muốn bà chết, thi bà không thể sống, đừng trách ta vô tình, ta chỉ có 1 người chủ duy nhất mà thôi!> Vừa dứt lời cũng là lúc nước mắt hắn rơi chạm mặt đất. Từ xa trong khu rừng, Từ Hy cùng tên cận thần dõi theo toàn bộ hành động của hắn. Bàn nhoẽn cười đắc chí.
Trong một ngôi nhà hai gian nhỏ cạnh một suối nhỏ chảy róc rách và có thể nghe tiếng chim hót hòa cùng tiếng lá cây rào rạc. TVG đang loay hoay hoài trong bếp để nấu một thứ gì đó. Ngài bưng chén thuốc khói nghi ngút đến đặt ở giữa bàn. Ngài đến bên giường, nơi một người phụ nữ còn đang trong cơn mê man.
Ngài đút từng ngụm thuốc cho nàng. Thuốc đút 10 phần đã đổ ra ngoài hết 5 phần. Nhìn đôi mắt nhắm nghiền của nàng lòng ngài đau như cắt. Nhìn nàng trong bộ thường phục thế này ngài thích biết bao. Ngài mang lọ thuốc bột đến bên, nhẹ nhàng mở khuy áo ở cổ nàng, trên làn da trắng ở vai chệch về tim có một vết thương sâu còn đang đỏ tấy, máu thỉnh thoảng vẫn cứ ứa ra. Ngài rắc ít thuốc bột vào miệng vết thương và băng lại bằng ít thảo dược. Rồi cài khuy áo lại cho nàng. Đoạn ngước lên, thấy vẻ mặt có phần tiều tụy của nàng, ngài đau lòng lắm. Khẽ lướt tay lên làn môi hãy còn khô ráp của nàng, ngài toan lén hôn nàng. Một lần thôi cũng được. Nhưng đắn đo, ngài với người hôn lên trán nàng và thầm nghĩ, có lẽ nàng không biết đâu.TVG trầm tư đến bên cửa sổ bằng thổi sáo, mấy ngày liền ngài cứ thức trắng để canh cho nàng qua cơn sốt cao. Ngài nhớ đến cái đêm Phân Nhi lén bày trò hẹn hai người ta bờ hồ, họ đã có cơ hội giãy bày lòng mình.
~~~~~~~~~~~~
~~~~~~~~~~~~
Vừa gặp, ngài đã vội chạy đến nắm lấy tay nàng.
TVG: <Cuối cùng nàng cũng chịu gặp ta rồi sao?>
NP: <Ngài hẹn ta ra đây có việc gì khẩn cấp!>
TVG: <Ta hẹn? Nghe PN nói, ta cứ ngỡ là…>
NP: <Ả nô tì này thật lém mà! Không có việc gì, ta xin cáo lui! Chúc ngài ngon giấc!>
NP quay đi thì TVG đã chặn đường bà: <Người không thể cùng trò chuyện với ta một chút sao? Đêm nay trăng đẹp thế này!>
NP thấy không thể từ chồi, mà nàng thật cũng có nhiều điều muốn nói cùng TVG.
TVG nhìn xa xăm: <Ta biết, 14 năm trước lòng nàng dành cho ta, nhưng lần này khi trở về, ta biết nó không còn nữa!>
NP: <Như Nguyệt luôn quý trọng ngài mà!>
TVG nắm lấy tay nàng: <Vậy nàng hãy đi với ta, ngoài kia mới là cuộc sống dành cho nàng, bao năm qua đã là quá đủ!>
NP vội thụt nhanh tay lại: <Chúng ta không thể!....>
TVG đã hiểu ý nàng dù nàng không cần phải nói nhiều.
TVG: <Vậy nàng có thể cùng ta ngắm trọn đêm trăng hôm nay được không? Chỉ một đêm nay!!!>
Thế là, họ lặng thinh cùng nhìn về ánh trăng và nhớ lại những ngày đầu gặp nhau. Cứ thế, NP ngủ quên lúc nào không hay, nàng ngả đầu vào vai ngài. Ngài nhoẽn cười hạnh phúc vì cái đêm 14 năm về trước cũng như thế này.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lại nói mấy ngày trước, TVG nhận được thư tay của Lý công công: <Tối nay, lúc trăng tròn nhất, dưới chân núi Tử Nguyệt. Hướng Đông cách đó 10 dặm gặp Bạch Lãng Đại Phu. Không được quay lại.> Ngài cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đến dưới chân núi. Vừa phi ngựa đến ngài hốt hoảng nhìn thấy một thân người lao xuống, với công lực của ngài thì chỉ một cú vươn người có thể đỡ trọn người ấy trong vòng tay mình. Khinh hoàng. Trong vòng tay ngài giờ đây không ai khác chính là NP tính mạng như đèn treo trước gió. Ngài đã phi ngựa suốt 10 dặm, máu của nàng túa ra ướt đẫm cả y trang của ngài.
Gần 1 tháng sau NP đã khỏe hẳn, vết sẹo ở vai cũng gần khép miệng, nhưng vết thương trong tim nàng không sao chữa khỏi. Những lúc này có TVG kề cận, nàng như an ủi được phần nào. Một đêm nọ, TVG bèn mang câu chuyện kể lại cho nàng nghe, nàng nghe xong không thể giữ nổi bình tĩnh nữa! Nàng muốn đi tìm y, nàng muốn biết thật ra những lời y nói trước khi xuống tay hạ sát nàng, là thật hay là để che đậy cho những tình cảm thật của y, là để y có thể bảo vệ nàng trước bàn tay của Từ Hy. Nàng muốn biết hiện giờ hắn đang làm gì? Hắn lại quay lại với con đường cũ làm một tên tay sai lạnh lùng tàn nhẫm? Hắn xuống tay để TVG cứu nàng thoát khỏi cung vĩnh viễn hay chính là hắn đang bỏ rơi nàng? Hàng loạt câu hỏi và cũng hàng loạt câu nàng có thể tự trả lời được. Hơn 1 tháng trời nàng không thấy mặt y. Là thế nào đây?
Nàng đứng bật dậy toan chạy ra cửa. TVG vội nắm tay và ngăn nàng lại.
TVG: <Người đi đâu giữa đêm khuya thế này?>
NP: <Ta muốn trở về Hoàng cung!>
TVG: <Trở về đó để chết nữa sao, người không có nhiều cái mạng đâu!>
NP: <Ta mặc kệ! Ta muốn trở về để làm rõ mọi chuyện!>
TVG: <Người không biết chúng tôi đã phải vất vả thế nào để có thể cứu người, tim tôi như bị vò nát, dù Lý công công không thể ra ngoài, ra trái tìm của ông ấy luôn dành cho người, và trái tim của người cũng dành cho ông ấy! Còn hơn….>
NP mở đôi mắt long lanh nhìn TVG, nàng toan vụt tay ngài để chạy đi nhưng bị ngài nắm chặt lại, nàng cắn vào tay ngài nhưng ngài vẫn không buông nàng ra và choàng tay ôm chặt lấy nàng.
TVG: <Nàng đứng đi, ta thà chết cũng không để nàng đi, đừng đi!!!>
NP đau xót khóc nấc lên từng tiếng và khụy xuống, TVG cũng nương theo nàng và ôm chặt lấy nàng.
Ngoài cửa sổ, một ánh mắt đã dõi theo tất cả những gì đã diễn ra. Một tháng trời y sống không bằng chết trong cung. Giờ đây chứng kiến nàng đã khỏi bên cạnh TVG chăm sóc, hắn phần nào cảm thấy an lòng quay đi.
Part 7:
Một buổi trưa nọ, nàng mặc bộ đồ thường dân và đội một chiếc khăn màu trắng đang ngồi bên bờ suối, hồn thẩn thơ ngâm:
Minh nguyệt kỉ thời hữu?
Bả tửu vấn thanh thiên:
"Bất tri thiên thượng cung khuyết,
Kim tịch thị hà niên?"
Ngã dục thừa phong qui khứ,
Hựu củng huỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thăng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian!
Chuyển chu các,
Ðê ỷ hộ,
Chiếu vô miên,
Bất ưng hữu hận,
Hà sự trường hướng biệt thời viên?
Nhân hữu bi hoan li hợp,
Nguyệt hữu âm tình viên khuyết,
Thử sự cổ nan toàn.
Bản dịch
Mấy lúc có trăng thanh?
Cất chén hỏi trời xanh:
"Cung khuyết trên chính từng,
Ðêm nay là đêm nào?"
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,
Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
Trăng quanh gác tía,
Cuối xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?
Ðời người vui buồn li hợp,
Trăng cũng đầy vơi mờ tỏ,
Xưa nay đâu có vạn toàn.
Bỗng một giọng nam trầm ấm ngâm cùng nàng:
< Ðãn nguyện nhân trường cửu,Thiên lý cộng thiền quyên.>
(Chỉ nguyện đời ta trường cửu, Bay ngàn dặm cùng với thuyền quyên)
<Chẳng hay, ta có thể mời nàng lên ngựa đến một nơi!>
Nàng ngẩn mặt, đưa đôi mắt nâu tròn như đương phản chiếu ánh mặt trời nhìn y. Nàng nở 1 nụ cười rất hiền và nắm lấy tay y lên ngựa. Nàng ngồi phía trước, y ngồi phía sau. Người đàn ông ngồi sau lưng nàng không phải là một người đeo mặt nạ, cũng không phải là một gã dị hợm trong trang phục của 1 tên thái giám. Y là một nam nhân, một nam nhân thực sự. Họ phi ngựa suốt cả nửa ngày trời. Đến tới nơi thì hoàng hôn cũng vừa buông xuống bên ngôi làng nhỏ, bốn về là núi rừng cây cỏ, ở giữa là một hồ sen, trên hồ có duy nhất một ngôi nhà nhỏ màu trắng tinh khiết với những dây leo quanh rào. Họ cưỡi ngựa dạo trên đồng cỏ. Từ phía sau, y áp sát vào người nàng và nói:
LLA: <Ta thích nàng như thế này hơn!>
NP: <Thế này là thế nào!>
LLA: <Nàng tự do, hồn nhiên, k phiền muộn, k đắn đo và….>
NP quay người nhướng đôi mắt to như một câu hỏi cho câu trả lời còn úp mở của y.
LLA: <…và nàng là của ta!>
NP đỏ mặt, toan đánh yêu vào đầu y.
NP: <Khá khen cho tên nô tài như ngươi, đừng tưởng cứu bổn cung rồi bổn cung sẽ mang ơn ngươi,…>
Nàng chưa hết lời thì môi y đã chạm đến môi nàng ngăn không cho nàng nói nữa, bởi lẽ lúc này nàng không còn là một NP ngày nào và y cũng không còn là một thái giám giả mạo. Y muốn cho nàng biết những điều đó. Ánh nắng chiều hoàng hôn len lỏi xuyên qua kẽ lá rồi rớt xuống từng ngọn cỏ. Nhưng ánh nắng dìu dịu ấy không làm sao xuyên qua được khoảng cách giữa hai người họ.
LLA: <Nếu sau này có những đứa trẻ, nếu là gái sẽ xinh đẹp, thông minh như nàng! Nếu là trai sẽ anh tú và tài nghệ như TVG…!>
NP khẽ để tay lên miệng y: <Xuỵt, phải như chàng chứ!>
Và y chỉ cười trừ.
Nàng bảo y hãy rời khõi cung cùng nàng sống cuộc sống bình lặng ở đây. Y hẹn nàng 1 tháng sau sẽ quay lại nhà Bạch Lãng Đại Phu để rước nàng, nếu y không đến, cũng đồng nghĩa với việc y không sống sót khỏi bàn tay của Từ Hy vì bà ta đã đe dọa rằng sẽ đuổi cùng giết tận nếu hắn bỏ trốn.
Và cái hẹn 1 tháng sau cũng đã đến. Y đã đến rước nàng lên ngựa và phi về phía ngồi làng nhỏ có ngôi nhà giữa hồ sen của hai người. Ngựa phi chưa được bao lâu thì nàng đã cảm nhận được, người đàn ông trong bộ trang phục thái giám kia, với chiếc mặt nạ che mặt kia không phải là Tiểu Diệu Tử của bà, mà là một người đàn ông khác, là người trong cái đêm nguy khốn đã cưỡi ngựa đi tìm Bạch Lãng Đại Phu. Là Thất Vương Gia.
Nàng biết nhưng nàng vẫn lặng im. Vì nàng hiểu có điều gì đó đã xảy ra với y ở trong cung cấm kia. TVG cũng chỉ là thế thân cho y để dụ nàng đi.
Một đêm trăng tròn vành vạnh tại ngôi nhà nhỏ giữa hồ, nàng ngồi trước sân với mắt về ánh trăng.Tay nàng khẽ sờ lên bụng, nàng cảm thấy có một sinh linh nhỏ bé đang chuyển động trong nàng. Nàng khẽ cười. Nàng nhớ đến cái đêm đầu tiên tháng trước, khi cả hai cùng cưỡi ngựa đến đây, y đã nói rằng muốn nơi đây trở thành nơi chứng minh cho tình yêu bất diệt của y với nàng. Nàng cũng đã tặng cho y chiếc khăn thêu hình hoa sen hướng về ánh trăng đêm.
Nàng nhớ cái đêm ấy, nàng đã biết thế nào là trong vòng tay của người đàn ông nàng yêu thương. Họ ở bên nhau, say đắm, đê mê. Tưởng chừng như cả thế giới này có sụp đổ cũng không mảy may liên quan đến họ. Cũng lần đầu tiên, y biết thế nào là ân ái. Y chắc rằng từ giờ cho đến khi y chết đi cũng không thể quên được phút giây cuồn quay này.
Nơi đây, nàng vẫn đau đáu nhìn lên ánh trăng….
Nơi cung cấm, y nhìn lên ánh trăng treo giữa màn đêm tịch mịch, cầm chiếc khăn tay,…
Hai người, hai nơi, một tấm lòng: <Đán nguyệt nhân trường cửu, thiên lý công thiền quyên>
10 năm sau, khi Từ Hy đứng sau nhiếp chính và quản lí việc triều chính, y cũng không còn giá trị lợi dụng, y xin cáo lão về quê ở tuổi 48, ra khỏi chốn kinh thành, y nhắm thẳng một hướng mà đi, miệng ngân nga đôi dòng:
<…Thập niên sinh tử lưỡng mang mang
Bất tư lường
Tự nan vong
Thiên lý cô phần
Vô xứ thoại thê lương
Túng sử tương phùng ưng bất thức
Trần mãn diện
Mấn như sương….
(Mười năm sống thác đôi nơi,
Nghĩ mà chi, vẫn khôn nguôi nhớ nàng.
Cô đơn phần mộ dặm ngàn,
Nói làm sao xiết muôn vàn thê lương.
Gặp nhau còn nhận ra chăng?
Mặt bụi nhuốm, tóc pha sương ngỡ ngàng…)>
Bất tư lường
Tự nan vong
Thiên lý cô phần
Vô xứ thoại thê lương
Túng sử tương phùng ưng bất thức
Trần mãn diện
Mấn như sương….
(Mười năm sống thác đôi nơi,
Nghĩ mà chi, vẫn khôn nguôi nhớ nàng.
Cô đơn phần mộ dặm ngàn,
Nói làm sao xiết muôn vàn thê lương.
Gặp nhau còn nhận ra chăng?
Mặt bụi nhuốm, tóc pha sương ngỡ ngàng…)>
[Khi sử dụng bài viết trên, xin vui lòng ghi kèm nguồn Sherentang-vn.blogspot.com. Cảm ơn!]