Sheren tham gia China Fashion Awards

Thứ Tư, tháng 11 27, 2013

Share & Comment
Vào một buổi tối đầu tháng 1, các bạn trên mạng nói với tôi rằng ngày 18/1 Chủ tịch sẽ đi đến Giang Tô dự giải China Fashion Awards. Với tôi đây là một tin quá tuyệt. Dù đang chuẩn bị thi cuối kì, tôi tích cực tìm kếm thông tin từ mọi nguồn và biết cô ấy sẽ có hoạt động ngày 16 và 18. Tim tôi như nhảy vọt ra ngoài.

Việc đặt vé đến đó cũng có trục trặc, song cuối cùng tôi có thể nhận được vé để đi! Tới nơi chúng tôi còn phải đón xe bus đi đến Tô Châu, Giang Tô. Xe bus lâu đến quá chúng tôi đành đón taxi để đi, đã 1 giờ trưa mà chúng tôi chưa có gì trong bụng, đói đến hoa cả mắt, đã vậy còn bị lạc đường. Khi vừa xuống xe, chúng tôi liền tìm chút gì ăn, lòng cứ thấp thỏm không yên.

Ăn xong, chúng tôi tiếp tục tìm đường, cuối cùng cũng đến trung tâm thể thao nơi diễn ra sự kiện. Tôi nghe đâu các fans khác đang chờ cô ấy ở khách sạn. Hai người chúng tôi lại đón xe vô trong thành phố mua hoa, tiếc thay hoa Lily cô ấy thích lại không có bán, chúng tôi đành mua hoa hồng vàng, chủ yếu là tấm long mà! Tôi có mang theo hình Chủ tịch để đính kèm, chúng tôi đắn đo mãi cuối cùng chọn viết cho cô ấy một dòng tiếng Anh: Dear Sheren Tang, we will stay with you forever, love you forever!

Chúng tôi về khách sạn chờ Chủ tịch, hai bên thang máy đều là fans của Lee Min Ho, họ rất đông án mất cả giọng của chúng tôi làm chúng tôi rất khó chịu. Trông hoài chị ấy vẫn chưa xuất hiện, chúng tôi nài bảo vệ cho chúng tôi biết lịch trình đi. Sau khi Lee Min Ho đi ra, xung quanh vắng người hơn, tôi nhìn chằm chằm vào thang máy với chiếc máy ảnh trực sẵn trên tay chờ Chủ tịch.

Cửa thang máy mở ra, một dáng nữ bước ra với chiếc váy dài, sau 3 4 giây nhận diện, đó là Chủ tịch, tôi liền hô to chúng tôi yêu cô ấy, hô rất nhiều lần làm cô ấy chú ý đến. Cô ấy nhìn tôi và cười…..ow ow oh, quả là rất đẹp, các bạn biết rồi đấy! Không có gì để tranh cãi, quá đẹp! cùng với nụ cười thật thân thiện. Khi tôi nói chuyện với cô ấy, dù đang rất đông và ồn nhưng cô ấy luôn nhìn vào mắt tôi, quả là cô ấy rất khéo cư xử. Sau đó cổ họng tôi rất đau, tôi không nói được phải dừng lại hắng giọng rồi đi theo cô ấy, cô ấy biết nên chăm chú nghe xem tôi nói gì. Xong cô ấy nhìn tôi và nói: <Bạn không cần phải nói nữa….>, nếu như không có những cử chỉ, nét mặt sau đó của cô ấy thì có lẽ tôi sẽ nghĩ tôi bị xem thường, nhưng không phải vậy, cô ấy quay lại nhìn tôi với ánh mắt rất cảm động. Thực ra cô ấy đã hiểu tôi muốn nói gì rồi, đúng là vậy! Chủ tịch lên xe đến địa điểm của buổi lễ, vì chúng tôi không có vé để vào trong, nên chúng tôi gần như tuyệt vọng chạy theo.


Đến thảm đỏ chúng tôi không thấy cô ấy, thật buồn lòng quá, chúng tôi chạy không đủ nhanh, giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Bạn biết, chúng tôi chạy theo mà khô rát cả cổ họng, mồ hôi ướt cả áo. Giờ không biết làm gì hơn, nếu về khách sạn lại thì cũng không gặp được vì Chủ tịch đang dự lễ. Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng quyết quay về khách sạn chờ cô ấy.

Hahaha! Cuối cùng thì cô ấy cũng quay về khách sạn, người bạn đi cùng tôi trao hoa cho cô ấy, tôi chẳng nhớ là bạn ấy hay tôi tặng cho cô ấy nữa, rồi tôi lo chụp hình lại. Sau đó tôi lại nói với Chủ tịch bằng giọng nói không ra hơi của mình, cô ấy biết tôi thế nên rất chăm chú lắng nghe là nhìn tôi với đôi mắt ấm áp như đứa trẻ! Haha! Tôi hầu như là quên tất tần tật phải nói gì, tôi nói: “Chủ tịch, chúng tôi đại diện cho những người yêu mến chị, chúng tôi yêu chị và sẽ mãi ủng hộ chị….”, câu nói cứ như bị ngắt vụn ra.










Sau khi nói xong, chúng tôi đề nghị được chụp ảnh cùng Chủ tịch, cô ấy rất sẵn lòng, thiệt ra chúng tôi không nghĩ sẽ được chụp ảnh, tim tôi như thắt lại. Tôi phải là người chụp ảnh, bạn tôi thét lên là nhờ ai đó chụp đi. Thế là có một người đàn ông sẵn lòng chụp cho chúng tôi. Tôi đứng bên phải Chủ tịch, vai trái của cô ấy và vai phải của tôi chỉ cách nhau vỏn vẹn là bàn tay nhỏ ngắn của cô ấy nằm trong tầm tay tôi (nói ra không được cười nhé, cái eo nhỏ nhắn của cô ấy cũng trong tầm tay tôi! haha)

Một chút sau vai cô ấy chạm vào tôi, làm sao tôi có thể bình tĩnh được, không thể bình tĩnh nữa!!! Nhưng tôi tự nói với bản than mình là phải trấn tỉnh lại, nếu bức hình chụp này không đẹp, tôi sẽ tự bóp chết tôi haha!

Sau đó chúng tôi tiễn cô ấy lên thang máy, cô ấy tặng mỗi người chúng tôi một nụ cười, tim chúng tôi như tan chảy ra. Chốc sau cô quay xuống, chuẩn bị ra xe đưa cô rời Giang Tô, cô ấy luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt ấm áp, bạn chẳng thể nhìn ấy ánh mắt của Cửu Muội ở đây đâu! Thật khó để có thể bình tĩnh được, như muốn nhảy hẫn lên. Chúng tôi không nói nên lời, như muốn khóc và nói rằng Chủ tịch hãy thật hạnh phúc, chúng tôi rất yêu cô ấy! Nhưng rồi chúng tôi chỉ có thể im lặng tạm biệt cô ấy. Trong xe, cô ấy nhìn chúng tôi và vẫn cứ cười như thế, vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé để tạm biệt.

Tôi cảm nhận tình cảm cô ấy đối với người hâm mộ rất tốt, cũng giống như cô ấy từng nói với tôi là không cần phải nói nhiều, bởi lẽ chúng tôi càng yêu cô ấy bao nhiêu thì như thể cô ấy cũng quý chúng tôi bấy nhiêu. Tôi tin rằng cô ấy đã mang đến cho tôi những nụ cười thực sự hạnh phúc ngày hôm ấy!

- Tường thuật: 独恋卡布奇诺@baidu
- Lược dịch: Hatgionghivong

[Khi sử dụng bài viết trên, xin vui lòng ghi kèm nguồn SherenTangVn.tk. Cảm ơn!]
 

Quan tâm nhiều nhất

Fanpage

- Website được xây dựng bởi Sheren Tang Vietnam FC. Mọi trích dẫn thông tin, vui lòng để lại nguồn.

© 2010 Sheren Tang VNFC News Design by Dzignine
Redesign by Sheren Tang VNFC