Tình yêu và số phận

Thứ Tư, tháng 3 28, 2012

Share & Comment
Một câu chuyện tình cảm động, một khúc nhạc tình đủ sức làm lay động lòng người và chính tác giả Lovesick đã đưa người đọc vào một thế giới lãng mạn đó qua một Fanfic về Sheren...


[FANFIC] TÌNH YÊU VÀ SỐ PHẬN

Tác Giả: Lovesick @ DAN
Hình ảnh:Lovesick @ Dan


Đặng Tụy Văn    vai   NN : Như Nguyệt – NP: Như Phi
Lê Diệu Tường   vai   LLA: Lý Liên Anh – TAT: Tiểu Anh Tử
Lưu Tùng Nhân  vai   HT: Hoàng Thượng
Mễ Tuyết            vai   TH: Từ Hy
Ngũ Vịnh Vy       vai   TN: Tố Nga – HQN: Hoa Qúy Nhân
Lâm Bảo Di        vai   TBD: Tôn Bạch Dương


CHƯƠNG I

Tương truyền ở huyện KIM PHỤNG có 1 cây TÌNH DƯỢC, những cặp tình nhân yêu nhau mang túi thơm có chứa tóc của cô gái và chiêc lược của chàng trai dưới gốc cây và hái lá về phơi khô ép vào ví mang theo bên người thì sẽ đời, kiếp kiếp được ở bên nhau. 1 hôm có chàng trai đôi mắt trông có phần gian xảo nhưng lại có nụ cười rất hiền và má lún đồng tiền đến chụp hình. Khi anh chàng định ra về thì gặp 1 ông già râu tóc bạc phơ

<Anh bạn trẻ cũng đến xin duyên nợ à? Có muốn nghe lão kể sự tích về cây này không?>

<Cháu không xin duyên nợ nhưng cháu rất muốn nghe kể chuyện-  người con trai nhanh nhẩu.>

Nhiều năm về trước, tại huyện này có 1 bé gái ra đời vào 1 ngày tối trời mưa gió bão bùng như báo trước số phận của cô bé gặp nhiều phong ba bão táp. Cô ấy là con gái của tri huyện đương nhiệm – 1 người thương dân như con. Ông đã đặt tên cho cô bé là Như Nguyệt vì ông không mong con gái mình rực rỡ như vầng thái dương, chỉ cần xinh đẹp, dịu dàng như 1 ánh trăng khuya. Ngày qua ngày, cô bé lớn lên thông minh và xinh đẹp, được mọi người yêu quý. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm đềm trôi mãi,cho đến ngày sinh thần thứ 16 của nàng, chiếu chỉ tuyển tú nữ vào cung của HT được ban bố.

Dù hết mực thương con và rõ biết hậu cung là vực sâu không đáy, nhưng vì nghĩa quân thần vị tri huyện đành để con vào cung. Ngày ra đi, ông không quên dặn dò con gái - <Con phải biết bước vào hậu cung chỉ cần giữ mình không phạm sai lầm, không để mình quá nổi bậc, an phận và không can thiệp vào việc của người khác thì con mới có ngày yên ổn>. Nhưng sự đời đâu giản đơn như thế. Ngay từ giây phút đầu tiên đặt chân vào tử cấm thành thì tất cả phi tần, tú nữ đã coi nàng là mối họa và nàng trở thành cái gai trong mắt của TH. Tuy vậy, các cung nữ, thái giám lại rất quý nàng dù họ có phần hơi e dè. Trong cung nàng không biết nói chuyện với ai. Vì chỉ cần nói sai 1 câu có thể gặp tai họa. Ngoài những lúc học lễ nghi trong cung nàng chỉ biết giết thời gian bằng những khúc nhạc do phụ phân phổ. 1 ngày kia, tiếng đàn thánh thót đã trót vào tay HT. Ngài say mê trước sắc đẹp của nàng, bị cuống theo ánh mắt trong sáng nhưng ẩn chút gì ưu sầu của nàng.



Nàng không biết rằng lúc ấy có 1 ánh mắt luôn dõi theo từng cử chỉ, lời nói của nàng. Hắn là LLA, mọi người hay gọi là TAT. Không ai nhớ chính xác ngày hắn nhập cung, mà trong chốn thâm cung này giữ thân mình còn khó nên chả ai buồn nhớ, chỉ biết hắn nhập cung chưa bao lâu đã được sự tín nhiệm của TH. Con người hắn đa mưu túc trí, nhưng lại đầy dã tâm. Trong cung hầu như tất cả thái giám, cung nữ đều khiếp sợ hắn.

Tin nàng được hoàng thượng để mắt đến nhanh chóng truyền đến tai TH. Bà ta ra sức buộc HT phải giết chết nàng vì “hồng nhan họa thủy”, nàng sẽ làm triều đình đại thanh sụp đổ. Nhưng khác với mọi lần, bỏ ngoài tai tất cả lời nói của TH, HT cương quyết bảo vệ nàng và sắc phong nàng làm NP và ban cung VT (VĨNH THỌ) vì chỉ có mình nàng hiểu ngài, có thể chia sẻ vui buồn cùng ngài, không như TH lúc nào cũng muốn tước quyền của ngài.

Sau sự việc đó, TH càng xác định nhất định phải diệt nàng. Bà ta ra sức nâng đỡ những phi tần khác hòng tranh sủng với nàng. Nhưng cho dù bà ta có làm gì chăng nữa thì trong mắt HT chỉ cò mình nàng. TAT chủ động đề nghị để hắn tiếp cận nàng xem có tìm được sơ hở nào không.

CHƯƠNG II 


Vậy là hắn được điều đến cung VT hầu hạ nàng. Cũng nhờ vậy mà hắn biết được hắn và nàng đều xuất thân từ huyện Kim Phụng. Và nàng chính là cô bé năm xưa cho hắn bát cơm trắng lúc hắn sắp chết đói ở lề đường. 

    

Dù là phi tần được sủng ái bậc nhất, nàng vẫn thích đích thân xuống bếp nấu ăn. 1 hôm nàng mời hắn ở lại dùng bữa tối với nàng. Chưa bao giờ trong cuộc đời hắn cảm thấy ấm áp như lúc này. Nàng thấy vai áo của hắn bị xước chỉ, nàng bảo hắn cởi ra để nàng khâu hộ. Nhìn nàng chăm chút từng đường kim mũi chỉ, đột nhiên hắn muốn có 1 gia đình, có 1 người vợ như nàng. Hắn muốn chạy đến ôm chầm lấy nàng, muốn hôn lên môi nàng, muốn nàng trở thành người đàn bà của hắn. Nhưng 1 thái giám lại có ham muốn đó ư? càng lúc hắn càng bị sự trong sáng, chân thành của nàng thu hút. Hắn không còn nhớ nổi mục đích tiếp cận nàng là gì. Hắn đã mơ đến 1 ngày hắn được cùng nàng rời khỏi cung xây dựng tổ ấm cho riêng mình và nàng sẽ sinh cho hắn 1 cặp long phụng. Hắn đã nghĩ nàng cũng có ý với hắn khi nàng chủ động đề nghị dạy hắn học chữ. Cho đến 1 ngày, TH gọi hắn về cung hỏi chuyện.

<TAT ngươi đã dò la được gì rồi?>

Hắn suy nghĩ 1 lát – <Dạ chưa có gì ạ. ả NP này thật khó thăm dò>

<Vậy sao? TAT ngươi có còn nhớ mục đích của chúng ta là gì không?>

Câu hỏi của TH làm hắn quay về thực tại. Hắn là 1 tên thái giám. Mục đích hắn vào cung là để tranh giành quyền lực. Hắn thật là ngu xuẩn khi có những ý nghĩ đó. Phải, hắn yêu nàng, nhưng tình yêu đó không đủ sức làm hắn từ bỏ dã tâm của mình.


Tin nàng mang long thai như mũi dao nhọn đâm vào tim hắn. Tại sao hắn lại đau lòng như thế? Tại sao hắn lại thấy ganh tị với HT? Đúng lúc đó TH triệu hắn về cung bảo hắn liên lạc với Từ thái y để lấy thuốc phá thaI. Trong lòng hắn thấy bối rối vô cùng. 1 mặt hắn muốn giết đứa trẻ đang hiện diện trong bụng nàng, 1 mặt hắn lại không nỡ vì hắn biết nàng sẽ rất đau lòng. Hôm ấy, nhân cung nữ HĐ (Hải Đường) mang canh nhân sâm cho nàng, hắn vờ kiểm tra xem có độc hay không rồi lén bỏ thuốc phá thai vào trong, nghĩ là nghĩ vậy nhưng đến phút chót hắn lại không thể xuống tay. Rồi hắn phải ăn nói với TH thế nào khi long thai của nàng vẫn bình an vô sợ. Liệu hắn có thể hóa giải nguy khốn cho nàng thêm bao nhiêu lần nữa. hắn không ngừng suy nghĩ và hắn đã đứng trước cung VT nửa canh giờ.Đột nhiên HĐ hốt hoảng chạy đi tìm thái y. Tối hôm đó, thái y chính thức xác định long thai của nàng đã không giữ được. Dù HT có hết lời an ủi nhưng nàng vẫn rất đau lòng. Bất chợt, nàng ôm chặt lấy hắn mà khóc. Hắn thật sự không hiểu tại sao chuyện đó lại có thể xảy ra khi mà hắn không hề bỏ thuốc vào canh. Nhưng hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ vì lúc này hắn biết nàng rất cần sự động viên và hắn sẽ làm điều ấy.


Những ngày sau đó, HT phải xuất chinh đẩy lùi ngoại bang, chỉ còn 1 mình hắn ở cạnh nàng. Trong những lúc tuyệt vọng này, hắn là niềm an ủi duy nhất của nàng. Và không biết tự bao giờ nàng đã yêu hắn. Nàng đã đem lòng yêu 1 thái giám ử? Sao lại có thể như thế. Nàng không muốn tiếp tục lún sâu nên đã trả hắn về chỗ TH nhưng không hiểu sao lúc nào trong đầu nàng cũng chứa đầy hình bóng hắn.


Một ngày kia, nàng vô tình nghe MQ (Mai Quế) – bạn thân của HĐ lúc còn sống nói với 1 cung nữ khác là trước đêm HĐ bị cắt lưỡi, cô ấy có đến thăm HĐ và biết được trước khi HĐ mang canh cho nàng đã gặp hắn. 1 mối hoài nghi dấy lên trong đầu nàng. Nàng bắt đầu xâu các sự việc lại với nhau. HĐ vốn phải bị chém đầu sao còn phải bị cắt lưỡi, hắn đã kiểm tra thố canh sao có thể xảy ra chuyện được, tại sao Từ thái y lại treo cổ tự vẫn 1 ngày sau khi nàng mất long thai? Câu trả lời cho toàn bộ sự việc đã được giải đáp.1 thái giám làm việc ở thái y viện đã cho nàng biết có 1 đêm, hắn thấy Từ thái y lén lúc ra ngự hoa viên gặp TAT. Nhưng vì không biết có liên quan đến việc của nàng không và không muốn chuốc họa nên hắn đã im lặng. Tất cả trong nàng như sụp đổ. Thì ra chính hắn đã giúp TH hãm hại nàng. Thì ra những gì hắn đối với nàng bấy lâu nay toàn bộ đều là giả dối. Nàng đã yêu hắn, nhưng giờ đây nàng căm thù hắn. Nàng phải bắt hắn trả giá cho tất cả những gì hắn đã gây ra cho nàng. Cục diện trở nên rắc rối đến khó hiểu. tại sao chuỗi sự việc lại diễn tiến cứ như chính hắn là thủ phạm. phải chăng đằng sau còn có 1 bàn tay nào đó sắp đặt mọi chuyện? câu hỏi này dường như  không bao giờ có câu trả lời vì sau đó sự việc dần lắng xuống, cũng chẳng còn ai muốn điều tra làm gì và chính nàng đã khẳng định thủ phạm là hắn.

CHƯƠNG III

Kể từ đó, nàng trở thành 1 người hoàn toàn khác, lạnh lùng, thâm độc, công khai chống đối TH. Hắn và nàng chính thức trở thành địch thủ của nhau. Nhưng tất cả chỉ là nàng tự dựng lên để an ủi mình, thật sự đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài, là lớp áo đầy gai nhọn nàng cố tình khoác lên người. Thật ra nàng vẫn là NN hiền lành, lương thiện ngày nào.

9 năm trôi qua, lại đến đợt tuyển chọn tú nữ vào cung. Trong số đám tú nữ ấy đáng nhắc đến là TN. Ngay từ lần đầu gặp cô ta, TH đã biết con người này cũng đầy dã tâm và với bà ta là cùng 1 loại người. 1 ý nghĩ lóe lên trong đầu bà ta. Bà ta sẽ lợi dụng TN để hạ bệ nàng.

Với sự giúp đỡ của TAT, TN nhanh chóng được hầu hạ HT. Bằng tài mê hoặc nam nhân mà từ nhỏ cô ta đã được người mẹ phong trần truyền dạy, cô ta được sắc phong làm HQN. Phần HT càng lúc càng ít đến cung VT, thái độ của tất cả mọi người đối với nàng đều thay đổi. HQN dựa dẫm quyền lực của TH và sự sũng ái của HT nên càng lúc càng ngông cuồng.


Tuy nhiên, nàng đã may mắn kết thân được với vị hoàng hậu đôn hậu TA. Thân là mẫu nghi thiên hạ nhưng bà không hề có chủ tâm giành giật với bất kỳ ai và cũng không chấp nhất việc TH lấn ác mình, chỉ muốn yên ổn sống hết quãng đời còn lại trong cung. Ở cạnh TA, nàng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Nàng tranh giành để làm gì những thứ vốn dĩ nàng không hề muốn. Những gì nàng làm đều để trả thù hắn nhưng có đáng không? Nàng nghĩ thầm phải chăng đây chính là kết cục chung cho tấn cả những người đàn bà chốn thâm cung – cô độc đến chết. Nhưng cũng chả sao vì nàng có thể sống lại cuộc sống của trước kia, sống như phụ thân nàng từng dạy

Nhưng ở nơi ấy, tranh giành đã khó, muốn an phận lại càng khó. TH và HQN vẫn xem nàng là 1 mối họa lớn.Tại ngự hoa viên, nàng và HQN chạm mặt nhau. Còn nhớ ngày mới nhập cung, mỗi lần gặp nàng cô ta đều cung kính cúi đầu ăn nói nhỏ nhẹ, lần này, cô ta kênh kiệu đứng trước mặt nàng.

<NP nương nương người thật là rãnh rỗi đâu có như muội muội đêm nào cũng phải hầu hạ HT.>

Nàng chỉ mĩm cười rồi đi. Cô ta chặn nàng lại – <Không chịu nổi những lời tôi nói sao? Trước kia cô oai phong lắm mà. Cô đi đằng trước thì mọi người ở phía sau hồi hộp quan sát sắc mặt của cô. cô mặc áo màu gì không ai dám mặc giống. 9 năm qua bà đã sống như vậy nhưng bà biết không bà đã hết thời rồi. Sau này mọi người sẽ tiếp tục nhìn sắc mặt nhưng không phải của cô mà là của TN tôi>

Nàng khẽ lắc đầu quay đi, cô ta đẩy nàng ngã xuống đất –<Thật ra trong cung đâu cần có nhiều tranh đấu, thắng thua rạch ròi như vậy. Dù giành được quyền lực thì sao cuối cùng cũng phải chôn vùi cuộc đời mình ở chốn thâm cung lạnh lẽo này. Vậy tại sao phải thù ghét những người mệnh khổ như mình mà không yêu thương giúp đỡ nhau. Hơn nữa 1 người như TH mà lại để cô ngang quyền với bà ta sao? Rồi bà ta cũng sẽ đối phó cô như đã từng làm với tôi>

TBD đi ngang thấy việc chướng mắt bèn chạy lại đỡ nàng lên.  Nhắc tới TBD, y  là 1 thái y giỏi bậc nhất trong cung lại tuấn tú phong nhã nên nhiều đại thần trong triều ngỏ ý gả con gái cho nhưng y lại không để ý 1 ai. Con người lúc nào cũng lạnh lùng, không quan tâm đến những tranh giành, đấu đá trong cung. Nhưng trước lời nói của nàng, y không thể đứng nhìn, chính vì thế mà y cũng trở thành cái gai trong mắt của HQN.



Kể từ đó, trong cung có rất nhiều lời đồn chói tai về quan hệ giữa nàng và TBD. Nàng không buồn giải thích hay né tránh. Nàng nghĩ có đáng không vì lời nói của những người đó mà từ bỏ tình bạn đẹp đẽ này. Bởi nàng nhận ra ngoài TA, chỉ có mình TBD là không giả tình giả nghĩa với nàng.

CHƯƠNG IV

1 lần nữa TH và HQN lại lập mưu hãm hại nàng. Lần này họ không hề bàn bạc với hắn và có vẻ như cố tình giấu hắn. TH sai hắn đến lò luyện linh dược ở tận tây cung để canh viên linh đơn sắp ra lò. Khi hắn quay về thì mọi việc đã rồi. Thái giám kể lại nàng đã bị phát hiện đang nằm cạnh TBD trong tình trạng không 1 mảnh vải che thân và đã bị TH tống vào nhà lao, HT khai ân không bắt nàng chết mà trục xuất nàng ra khỏi cung. Từ nay trong sử sách sẽ không xuất hiện 2 chữ NP nữa.

Đêm hôm sau, nàng được thả về cung VT để thu xếp trước khi rời khỏi tử cấm thành. Hắn tức tốc đến gặp mặt nàng lần cuối.


<Nương nương…>

<Lý công công còn đến đây làm gì? 1 phi tần thất sũng, sắp bị trục xuất khỏi cung như ta sẽ mang lại lợi ích gì cho ông?>

<Người rõ biết tình cảm nô tài dành cho người sao còn nói những lời đó làm nô tài đau lòng.>

<Xin lỗi ta không hiểu tình cảm mà ông nói là gì. Có phải là hại chết hài nhi của ta rồi vu khống ta gian díu với người khác để ta mang tiếng xấu ngàn đời?>

<Không ! không! Xin nàng tin ta. Ta không làm những việc đó. Phải TH có sai ta bỏ thuốc vào canh của nàng nhưng ta không làm. Ta không biết tại sao lại ra cơ sự như vậy. Còn TBD. Mưu kế này ta không hề biết. Mấy hôm nay ta phải ở lò luyện đan ở Tây cung…>

<Thôi ông không cần phải giải thích với ta. Ta không còn muốn truy cứu ai đúng ai sai nữa. Có lẽ ta phải cảm ơn các người. Nhờ các người mà ta được bước ra khỏi bức tường đỏ quái quỷ này>.

<Sau này nàng có dự tính gì? Có phải nàng sẽ quay về huyện KP không?>

<Con đường sau này phải đi như thế nào là chuyện của ta không liên quan đến ông.>

<Xin nàng hãy để ta quan tâm nàng có được không? Như những người bạn cũng được.>


<Nếu ông đã nói vậy thì tôi lấy tư cách 1 người bạn khuyên ông hãy quay đầu lại . Đừng tiếp tay cho TH làm chuyện xấu nữa. Ta không muốn sau này thấy đúc tượng đồng của ông quỳ ở giữa chợ để mọi người nhổ nước miếng.>


<Vậy nàng có nhổ không?>

<Nếu như ngươi không chịu quay đầu thì ta sẽ nhổ.>

Hắn cười nửa miệng rồi bỏ ra ngoài. Sáng hôm sau hắn tiễn nàng ra cổng thành

<Ta chỉ có thể tiễn nàng đến đây.>

<Khoan đã. HT muốn gặp NP nương nương.>

Hắn lạnh toát cả người. Sao HT lại muốn gặp nàng? Sau khi vắng mặt suốt mấy ngày, HT đã quyết định để nàng tiếp tục ở lại trong cung nhưng không phải với thân phận NP mà là cung nữ NN.


CHƯƠNG V

Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng sau đó cũng hiểu vì HT quá yêu nàng. Ngài vốn không muốn xa nàng. Mọi việc đã không thể thay đổi, HQN xin HT để nàng làm cung nữ cận thân của cô ta và tìm đủ mọi cách hành hạ nàng. Cô ta lo sợ đến 1 ngày nào đó HT sẽ lại sủng ái nàng nên mỗi lần HT đến cung CT,cô ta đều nhốt nàng vào tủ áo.

Hôm ấy cũng như mọi lần, nàng phải đứng trong không gian tối tăm chật hẹp ấy. 1 canh giờ, 2,3 canh giờ, cả người nàng nóng ran, mồ hôi tuông ra như nước. Không khí mỗi lúc 1 loãng dần, nàng không thể nào thở nổi nữa. Nàng dùng hết sức đập cửa cầu cứu nhưng không 1 ai trả lời. cung CT bấy giờ chỉ còn mình nàng. Nàng sẽ chết như thế này sao? Trái tim nhỏ bé của nàng đánh nhịp chậm dần. Nàng ngã xuống và mơ hồ nghe tiếng 1 đứa trẻ gọi ngạc nương.

Ngự Thiện Phòng
           
<TTT (Tiểu Thuận Tử) ơi lạ quá! Sao mỗi lần HT đến cung CT (Chung Thúy) là tôi tôi không thấy bóng dáng NN tỷ đâu cả.>

<Cô mới điều đến đó nên không biết cũng phải. HQN sợ NN cướp mất HT nên mỗi lần HT đến đều nhốt NN vào tủ áo. Thật là tội cho cô ấy.>

Hắn đang canh lửa cho thố canh gà hoa dao của TH, nghe đến đó, hắn như nổi điên túm lấy cổ áo TTT – <HQN đang ở đâu nói mau>

<Lý…lý công công. Nương nương cùng HT ra ngự hoa viên thưởng hoa rồi.>

<Vậy còn NN đâu?>

<Từ sáng đến giờ tôi chưa gặp cô ấy.>

Hắn như 1 kẻ điên phóng đến cung CT. Hắn dùng hết sức chặt đứt ổ khóa, bế nàng đi tìm thái y. giữa đường hắn đã đụng mặt HT. chưa rõ chuyện gì, HT đã giành lấy nàng từ tay hắn, bỏ HQN lại và chạy đến thái y viện. HQN thấy thế bèn lôi hắn đến cung TT (Trữ Tú) hạch tội với TH. Nhưng với lời lẽ khéo léo, lấy lí do không muốn nàng chết trong cung CT ảnh hưởng đến HQN nên hắn buộc phải làm vậy. Phần HT vì sợ nàng lại xảy ra chuyện nên giữ nàng lại cung Thọ Khang. TH và HQN đương nhiên đâu để cục diện xoay chuyển theo chiều bất lợi cho mình. Họ họp nhau bàn kế hãm hại nàng. Hắn đứng ngoài nghe được và quyết định lợi dụng cơ hội tối mai sẽ có đoàn hát vào cung biểu diễn và kép chính là nghĩa đệ của hắn lúc còn ở ngoài cung, hắn sẽ nhờ nghĩa đệ giúp nàng rời khỏi cung. nghĩ thế, hắn hẹn nàng canh 3 đến cung VT kể hết cho nàng nghe và không để nàng có cơ hội từ chối.

<Nàng không thể tiếp tục ở đây được nữa. Hơn ai hết ta biết rõ TH sẽ không tha cho nàng. Sau này ta không thể lo cho nàng được nữa. nếu nàng không chê thì ta sẽ nhờ nghĩa đệ của ta chăm sóc nàng.>

Nàng không nói gì chỉ nhìn hắn hằng đôi mắt ngấn lệ. Nàng ôm lấy hắn, hôn lên má, lên môi hắn làm hắn vô cùng ngạc nhiên. Nhưng sau đó đọng lại trong hắn là 1 loạt cảm giác hạnh phúc đến lạ lùng. Trong 30 cái mùa xuân của đời hắn, chưa bao giờ hắn có được cảm giác này. Hắn say đắm trong vị ngọt của bờ môi nàng, ngất ngây với mùi hương tỏa ra từ tóc nàng. Hắn nhẹ nhàng kéo chiếc áo khoác trên người nàng xuống. Khi 2 cơ thể áp sát vào nhau, hắn cảm nhận được hơi ấm của nàng lan tỏa khắp người hắn. Hắn tự nhủ đêm nay sẽ là đêm hạnh phúc nhất đời hắn. Hắn nâng nàng lên bằng đôi cánh tay vững chãi của mình, đặt nàng lên giường và rủ màng xuống.


CHƯƠNG VI

Tiếng quạ vỗ cánh gọi nhau trên cành cao làm hắn bừng tỉnh. Nàng không còn nằm cạnh hắn. Phải chăng đó chỉ là 1 giấc mơ? Nếu là mơ thì sao cảm giác ấy lại thật đến thế. Hàng tá ý nghĩ choáng đầy tâm trí hắn. Bỗng cánh cửa lớn từ từ mở ra. Nàng bước vào phòng với 1 nụ cười thật tươi trên môi.

<TAT lại đây rửa mặt đi>

<Không phải mơ. Tối qua chúng ta thật sự đã cùng nhau...>

<Huynh nói gì vậy? Tối qua tôi ở cung TK mài mực cho HT mà>

<Vậy là mơ thật sao? Nhưng sao ta lại ngủ ở đây?>

<Tối qua huynh hẹn tôi đến đây nói là hôm nay tôi phải rời cung. Nói chuyện 1 lát huynh ngủ say nên tôi đi về.>

<Phải hôm nay nàng phải đi thật rồi>

Nàng nhanh nhẹn đóng cửa phòng lại và ngồi cạnh hắn. Cứ như 1 đứa trẻ con, hắn níu vạt áo và dụi đầu vào lòng nàng. Nàng rút chiếc trâm cài để suối tóc tuông xuống. Nàng lấy trong người ra 1 cây kéo rồi cắt 1 lọn tóc bỏ vào túi thơm cùng 1 chiếc lược gỗ nhỏ xinh tặng cho hắn. Hắn ôm nàng vào lòng như chẳng bao giờ muốn bỏ nàng ra– <ta không muốn xa nàng nhưng ta biết giữ nàng lại nơi này đồng nghĩa với việc ta giết chết hạnh phúc của nàng>.

Nàng xoa vào lưng hắn –<dù đi đến đâu muội cũng sẽ mãi mãi nhớ đến huynh. Chỉ cần biết cảm giác đó là thật thì dù nó là 1 giấc mơ cũng không sao. Bất cứ nơi nào muội đến muội cũng sẽ khắc hình mặt trăng để sau này huynh tìm được muội>. – <Ta hứa....Ta hứa nhất định ta sẽ tìm nàng>. 

Mặt trời dần khuất núi, khắp hoàng cung đều đã lên đèn. Hắn dẫn nàng đến chỗ đoàn hát, cẩn thận trang điểm khuôn mặt nàng. Xong, hắn bỏ đi không dám nhìn nàng nữa. Nàng nắm lấy tay hắn như muốn hắn nán lại thêm chút nữa. Nhưng làm sao hắn có thể ở lại vì nhìn nàng thêm 1 lần là 1 lần ruột gan hắn quặng thắt lại. hắn sợ sẽ không kiềm chế được mà ôm chầm lấy nàng. Hắn rút tay lại và phóng đi như 1 mũi tên.

Suốt buổi biểu diễn mọi người chú tâm xem hát, chỉ duy có TH lúc nào cũng gián mắt vào hắn. Bà ta đã cảm nhận được điều gì đó bất thường ở nơi hắn.

Khi tàn buổi diễn, nàng cùng đoàn hát rời cung. Nàng cứ quay đầu nhìn hi vọng sẽ thấy hắn. Nàng ước sao hắn xuất hiện trước mặt nàng để nàng nhìn hắn thêm 1 lần vì lần chia tay này có thể mãi mãi nàng và hắn không thể gặp lại nhau.

<NN cô nương à đi thôi TAT không đến đâu.>

Nàng thất vọng ra đi và không hề biết hắn đang nấp sau bụi mẫu đơn trộm nhìn theo bóng nàng. Nhưng mọi nhất cử, nhất động của hắn đều bị TH theo dõi. Bà ta âm thầm sai 2 toáng thị vệ lẻn ra khỏi cung hạ sát nàng và tắm máu huyện KP.

2 tháng sau, có 1 thái giám xuất cung mua gấm vóc về kể lại đêm hôm đó đoàn hát gặp phải sơn tặc và cả đoàn đều bị thảm sát không còn 1 ai. Tên thái giám còn nói trong đoàn hát có 1 cô nương đã rơi xuống vực sâu. Hắn bàng hoàn không nói nên lời. 2 chân hắn mềm nhủn ra rồi ngả ầm xuống đất. Hắn đã hại chết nàng. Nếu hắn để nàng ở lại cung và tìm cách bảo vệ nàng thì mọi việc đâu ra nông nỗi này. Hắn là kẻ sát nhân. Suốt cuộc đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình. Từ đó, hắn quay lại với con ngươi trước kia của hắn. 3 năm trôi qua, càng lúc TH càng bành trướng thế lực trong triều đình, lấn ác cả HT và hắn trở thành người có thế lực nhất nhì trong cung. cái tên ĐẠI THÁI GIÁM LÝ LIÊN ANH cũng dần trở nên quen thuộc ở cửa miệng mỗi người.

CHƯƠNG VII

   Đặng Tụy Văn  vai  MT: Minh Tuệ (Nạp Lan Minh Tuệ)


Hằng năm, hoàng đế nước lân bang đều đến thăm hoàng cung để giao lưu văn hóa. Năm nay ông ta đến mang theo ái nữ và ngỏ ý gả cho HT để thắt chặt bang giao. Nàng tên là NẠP LAN MINH TUỆ. Nàng nhẹ nhàng tháo chiếc mạn che mặt xuống khiến mọi người ngỡ ngàng. Nếu NP còn sống, hẳn không ai có thể phân biệt được nàng và NP. Từ vóng dáng, khuôn mặt, nụ cười mang làn gió xuân lan tỏa đi khắp nơi cùng lúm đồng tiền, tuổi tác đều hệt như NP. Điểm khác biệt duy nhất chính là nàng mang họ NẠP LAN và là công chúa nước lân bang. Đôi mắt hắn gián vào nàng, hắn như không thể tin trên đời lại có 2 người giống nhau đến thế.Tim hắn đập loạn nhịp, trong đầu hắn trống rỗng không thể suy nghĩ thêm điều gì nữa. Nàng vui vẻ nở nụ cười với mọi người, kể cả hắn và tặng mọi người điệu múa trên trống lớn HABANERA DRUM.

Nếu sau khi cố nhân NN mất tích (riêng hắn và TH rõ biết nàng không còn nữa) hay nói chính xác hơn là sau khi xảy ra chuyện với TBD, 2 chữ NP là 1 từ đại cấm kị trong cung thì lần này, HT lại sắc phong NẠP LAN công chúa làm NP và ban cung VT cho nàng làm tẩm cung. Hiển nhiên cả TH lẫn HQN và tất cả phi tần, tú nữ trong cung đều rất không thoải mái về điều này, nhưng vì e ngại thế lực nhà NẠP LAN nên đành chấp nhận và có phần vị nể nàng.



Khác với NP ngày xưa hiền lành, dịu dàng, nàng là 1 cô gái thông minh, mạnh mẽ và thâm sâu khó lường. Mỗi hành động, lời nói của nàng đều khiến hắn, TH và HQN phải đau đầu suy nghĩ để lý giải. Nàng tinh thông cầm, kỳ, thi, họa, vũ, ca, đặc biệt nàng còn biết võ công và thạo binh pháp. Mỗi ngày, nàng giúp HT giải quyết rất nhiều chính sự vì thế mà HT đã dần củng cố lại được địa vị và giảm sức ảnh hưởng của TH. Chính vì thế mà HT hết mực thương yêu, chìu chuộng nàng và chấp nhất yêu cầu hằng đêm HT chỉ có thể cùng nàng dùng thiện, tâm sự, đánh cờ, đối câu… và phải rời khỏi cung VT trước giờ dậu.

2 tháng sau, có 1 sự việc xảy ra làm chấn động cả hậu cung. HQN và thủ lĩnh cẩm vệ ĐỚI PHI HÙNG bị bắt quả tang trong lúc đang gian díu ở cung CT. Cũng giống như những đôi gian phu, dâm phụ khác, ĐPP bị đem ra ngọ môn xử trảm, còn HQN thì được ban lụa trắng tự kết liễu.

<Tại sao bà lại hại tôi?>

<Lẽ ra ta muốn để cô làm HQN thêm 1 thời gian nữa. Nhưng cô không chịu an phận, dám đứng 
trước mặt HT nói lời thị phi.>

<NN nói rất đúng con người của bà không bao giờ cho phép bất cứ ai đứng ngang hàng bà. Nhưng tôi không ngờ tôi lại bại dưới tay bà như vậy.>

<Cô thích nói sao tùy cô. Dù gì qua đêm nay cô cũng không còn cơ hội mở miệng nói thêm câu nào nữa>

Nói xong, bà ta bỏ đi và ném lại 1 giọng cười đầy thâm hiểm

<Cô đến đây làm gì? Có phải muốn thấy tôi thảm đến thế nào không? Được bây giờ thấy rồi cô đã thỏa mãn chưa?>


<Tôi đến chỉ để nói cho cô biết ở cổng thành Đông đã có 1 cỗ xe ngựa chờ cô. trên cỗ xe đó tôi nghĩ là người mà cô muốn trao trọn nửa đời còn lại cho y.>

<Sao cô lại giúp tôi? Hay cô muốn đạp tôi thêm 1 cú nữa?>

<Vì tôi muốn cô giúp những vong hồn đã chết già ở chốn thâm cung này thực hiện tâm nguyện trời cao đất rộng. Cái họ chưa làm được nhờ cả vào cô.>

<Gia đình tôi rất nghèo, lại đông chị em. Cha tôi thì rượu chè bê tha làm mẹ tôi phải bán thân làm kỉ nữ mà cũng không đủ tiền nuôi chị em tôi nên đã mang tôi cho 1 nhà giàu có làm con nuôi. Nói là con nuôi nhưng chẳng khác gì 1 a hoàng, lúc nào cũng phải lén lúc trốn đi gặp mẹ. Từ nhỏ tôi đã phải cố gắng thể hiện mình để được tiến cử vào cung làm tú nữ. Thật ra khi bước vào tử cấm thành TN đã biết rõ không có lối thoát. Chỉ tại tôi khờ. Tôi cứ nghĩ sẽ được bay lên cành cây làm phụng hoàng. Có ngờ đâu danh vọng đã làm tôi mờ mắt, tôi đã biến mình thành 1 con người xấu xa, ích kỷ. Tôi đã hành hạ cô còn hại cô suýt mất mạng. cô không hận tôi sao.>

<Nếu nói không là tôi tự gạt mình, gạt người. Nhưng xét đến cùng cô cũng chỉ bị người khác lợi dụng. về cơ bản có thể tha thứ được.>

CHƯƠNG VIII

Vậy là trong đêm đó, HQN đã an toàn rời khỏi tử cấm thành. Phần TH khi biết chuyện đã quá trễ không còn đuổi theo kịp nữa.

Cung Vĩnh Thọ

<NLMT>

<Tỷ tỷ đã xảy ra chuyện gì vậy?>

<Cô chính là tiện tì NN có phải không?>

<Phải thì đã sao mà không phải thì thế nào?>

<Không ngờ để chống đối ta ngay cả kẻ thù của mình cô cũng cứu>

<Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nói HQN là kẻ thù của tôi chỉ có bà nghĩ vậy thôi.>

<Trước giờ cô luôn muốn đối đầu với ta. Cô to gan lắm.
Bà cho là MT không xứng hay là bây giờ bà sợ chứ? Đã già rồi quỹ kế không thành, chuyện không như ý thì hãy chịu thua đi.>

<Cô…cô…>

<Bà yên tâm trước giờ trong hậu cung chỉ có tôi và bà đấu đá nhau. Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy. cuộc sống sau này tốt nhát bà nên nghĩ coi làm sao đau đầu vì MT à không NN này thì còn hay hơn.>

Nàng không nói gì chỉ nhìn TH cười nửa miệng rồi quay đi.

Từ sau bức bình phong có thêu dòng chữ “ĐÁNG NGUYỆN NHÂN TRƯỜNG CỬU, THIÊN LÍ CỘNG THUYỀN QUYÊN”, hắn bước đến bên cạnh và nắm chặt 2 cánh tay nàng

CHƯƠNG IX


Thái Thiếu Phân    vai     TN: Tiêu Ngọc
                  Trần Hào              vai     MTV: Mục Thân Vương

<Nàng chính là NN>

<Lý công công ngày thật là vô lễ. Ngài có biết ta là chủ tử của ngài không?>

<Ta không biết! ta không biết gì hết. Ta chỉ biết nàng là NN, là NN mà 4 năm qua ta ngày đêm mong nhớ>

<Thật hoang đường. Ta sao có thể là NN. Xin ngài bỏ ta ra như vậy thật khó coi>

<Ta không biết tại sao nàng không chịu nhận nhưng nàng đã may mắn sống sót sao còn quay lại đây làm gì? Hậu cung không phải chỗ dành cho nàng. Lẽ ra nàng phải rời khỏi đây càng xa càng tốt.>

<Lý công công, ngài 1 lòng trung thành với TH. Vậy ta hỏi ngài có biết bà ta là người độc ác thế nào không? Bà ta có thể dùng thủ đoạn thâm độc đối với 1 nữ nhi yếu đuối. Bà ta tàn nhẫn đến mức thảm sát cả 1 huyện chỉ vì 1 lí do là không chừa cho cô ấy 1 con đường lui. Ngài nghĩ tôi có thể không trả thù sao?>

<Không… không phải là do sơn tặc….>

Nàng cười khinh bỉ -<sơn tặc. lý do cũng thuyết phục lắm. Đêm đó, tính hết thảy có hơn 200 người chết. khắp nơi toàn là thi thể và máu tươi. Những người may mắn sống sót không ngừng gào khóc thảm thiết trách ông trời ác quá. Thật ra độc ác nhất chính là bà ta.>

Nói đến đây, nàng không kìm được xúc động, nước mắt cứ thế tuông ra ướt cả vai áo. Hắn ôm nàng vào lòng nhưng nàng đã đẩy hắn ra

<Nàng sao vậy? trước kia mỗi khi nàng buồn nàng vẫn ngả vào lòng ta mà>

<Bây giờ đã không còn như trước kia nữa. Ta không cần ngươi thương hại.>

<Được nhưng ta muốn biết tại sao nàng lại trở thành công chúa của gia tộc NẠP LAN?>

<Điều đó không can dự đến ngài. Đi. Đi ngay đi!>

Cung nữ TN cùng nàng nhập cung nghe động chạy vào. Hắn thấy thế đành cáo lui. Để đồi phó với con cáo già mưu mô như TH thật không đơn giản chút nào và chỉ nhờ vào thông minh, mạnh mẽ thì chưa đủ. Hắn rõ biết điều đó nên  lúc nào cũng âm thầm giúp nàng thoát khỏi độc kế của TH.

1 canh giờ sau

<Sao huynh lại đến đây? Coi chừng tai vách mạch rừng.>

<Không sao ta đã quan sát kỹ rồi mới đến đây. Ta báo cho nàng biết TH đã lén đưa 1 số sát thủ vào cung giả mạo thái giám. Ta nghĩ 1 là bà ta muốn ám sát nàng, 2 là ám sát HT.>

<Sao bà ta có thể làm vậy. dù sao HT với bà ta cũng là phu thê bao nhiêu năm. Không có tình cũng còn nghĩa chứ.>

<Con người TH trước giờ vốn đã lạnh nhạt vô tình. Ta đã âm thầm cho người báo với HT. Còn phần muội ta lo quá. Ta không thể ra mặt bảo vệ muội được.>

<Đã có ta. Ta sẽ bảo vệ cô ấy.>

<Ông…sao ông vẫn còn ở đây.>

<Ta đã đứng bên ngoài nghe hết toàn bộ câu chuyện. Bây giờ 2 người chỉ còn 1 con đường lựa chọn là để ta giúp.

Lý công công ta hi vọng ông không gạt ta và cô ấy

Mục thân vương cứ an tâm. Nhưng ta có 1 điều kiện đó là ông không được 1 mình đến gặp cô ấy. có việc gì chúng ta cũng phải cùng đến.>

<Ông đang ghen à?>

<Hắn lúng túng – “ông đừng nói bậy”.>

Kể từ đó, cả 3 cùng âm thầm liên kết với nhau hóa giải gian kế của TH. Hắn và MTV cũng trở nên thân thiện với nhau hơn. Chỉ những lúc cả 3 lén đến lãnh cung gặp mặt và nàng nấu thức ăn mang theo để nhấm rượu là 2 ngườ lại giánh giật đến vật nhau xuống đất. Lúc đó nàng đã bật cười, cười rất tươi và vô ưu. 2 người thấy tiếp tục thế giả đò cấu xé nhau để nàng vui thêm 1 tí.


Nói về MTV, y xuất thân trong gia tộc Diệp Hách Na Lạp của TH, tên gọi Na Lạp Du Mục, là cháu gọi TH bằng cô mẫu. Nhưng do từ nhỏ lớn lên ở Đào Hoa cốc được sư phụ dạy đạo lí sống ở đời nên tính tỉnh hiền lành. Sau khi cùng sư phụ đi khắp nơi du ngoạn, y quyết định trở về hoàng cung nắm giữ chức đại thống lĩnh cấm vệ quân thế chỗ cho LPH để tiện bề ngăn cản TH xoáng ngôi xưng bá.

CHƯƠNG X

8 năm sau, HT băng hà, TH và TA cùng trở thành thái hậu, cùng nhiếp chính. Nhưng bản chất TA vốn hiền lành nên mọi quyền hành nhanh chóng bị TH tươc đoạt. Cùng lúc ấy, triều đình của gia tộc NẠP LAN cũng gặp nhiều khó khăn vì ngoại xâm phải bỏ thành chạy trốn, nước sông HOÀNG HÀ lại dâng cao làm bách tính lầm than. Lợi dụng cơ hội này, TH quyết định 1 lần tính hêt ân oán với MT. Bà ta lấy lí do mạng nàng quá lớn đã khắc chết HT, hại phụ hoàng lâm vào nguy hiểm, đắc tội thần sông làm ngài nổi giận không ngừng dâng nước nên cách tốt nhất giải quyết mọi việc chính là dùng giấy tẩm nước đắp lên mặt nàng cho đến khi ngạt thở chết, sau đó bắt hồn nàng nhốt vào lọ quấn vào cổ nàng rồi dâng thi hài nàng cho thần sông để ngài nguôi giận. Khi vừa biết tin, hắn ngay lập tức báo cho MTV và chạy đến cung VT thông báo cho nàng biết.

<Nàng phải rời khỏi đây ngay lập tức. Nếu chậm trễ TH sẽ giết nàng.>

<Lý công công ngài nói gì vậy?>

<TH nói nàng là nguyên nhân cho những chuyện xui rủi gần đây nên muốn giết nàng để tế thần sông. Bà ta sẽ đến đây ngay đó. Nàng mau đi đi. Ta sẽ cùng nàng rời khỏi đây. Dù có chuyện gì xảy ra ta cũng sẽ bảo vể nàng, không để nàng bị tổn thương nữa.>

<Công chúa mau đi đi. ở đây cứ để nô tì ứng phó>

<Ứng phó? Em làm sao ứng phó? Ta đi rồi họ sẽ không tha cho em.>

<Ân tình công chúa dành cho em cả đời này em trả cũng không hết. Nếu không có công chúa có lẽ em đã chết. Nếu sống thì bây giờ em cũng không khác gì 1 con súc nô bị người ta đá từ chuồng này sang chuồng khác. Hôm nay em phải trả ơn cho công chúa>

<Không được. Ta không thể bỏ mặt em không lo.>

TN rút chiếc trâm cài kề vào cổ mình – <Nếu công chúa không đi em sẽ chết trước mặt cô>

<MT đi thôi không còn kịp nữa.>

<Nếu công chúa thương em thì hãy hứa với em chăm sóc cho NGỌC CẦM và coi nó như muội muội ruột của mình. Như vậy em xuống suối vàng cũng được nhắm mắt.>

<Không thể được. Em vẫn còn trẻ. Cuộc đời em hãy còn dài lắm. Em không thể chết như vậy được>

<Công chúa à. Em biết mình mang bệnh tim sớm muộn gì cũng phải chết. Nếu được chết vì công chúa thì thật là xứng đáng. Công chúa biết không trong cuộc đời em ngoài NC ra công chúa là người em thương yêu nhất. Công chúa có nhớ lần đầu tiên em tắm cho cô thế nào không?>

Nàng rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn ngào – <Nhớ chứ. Có 1 cô khờ đã ngủ gật rồi rơi vào bồn tắm>

 

<Đó là lần đầu tiên em được tắm chung với cô thiệt thích lắm. Da của cô thiệt là mịn. Em sờ mãi không chán.>

Nàng vừa khóc vừa cười – <Em thật là những chuyện đó mà cũng nhớ rõ như vậy>.

TN ra hiệu cho hắn đánh nàng bất tỉnh rồi bế nàng chạy ra khỏi cung. Còn TN thì thay quân áo của nàng ở lại cầm chân TH. Khi vừa đến cổng thành thì 1 toáng cẩm y vệ chặn đường hắn lại. Thì ra TH đã ngấm ngầm theo dõi và phát hiện quan hệ giữa hắn và nàng. Từ đầu bà ta đã có chuẩn bị sắn. Lúc này nàng cũng vừa tỉnh lại. Cả 2 có 1 trận hỗn chiến với cẩm y vệ. Nhưng sức người có hạn, cả 2 đã đuối sức. 1 thanh kiếm thẳng về phía hắn và đâm 1 nhát chí mạng. Thanh kiếm xuyên qua người hắn từ bụng ra lưng, máu hắn tuông ra không ngừng. Đúng lúc MTV và 1 số thân tín đến giải dây cho nàng. Y cho thuộc hạ ở lại cầm chân cẩm y vệ rồi đích thân hộ tống hắn và nàng xuất cung.

Khi đi được 3 dặm đường thì hắn đuối sức, máu ra quá nhiều nhưng không có gì cầm lại. Lúc MTV đang loai hoai tìm tá thuốc đắp lên vết thương của hắn thì cẩm y vệ kéo tới. – <Muội đưa ông ấy đi nhanh đi ở đây để ta đối phó> <Non sơn vạn lý, có duyên gặp lại>. – <Ta sợ sau này không còn cơ hội nữa. Ta yêu muội>. Y hôn lên môi nàng rồi lao vào đám cẩm y vệ đang hùng hổ tiến về phía nàng.

Nàng dìu hắn lăn chạy xuống chân đồi. Với 1 bí mật đang giữ trong người, nàng không cho phép nàng và hắn có chuyện. Nàng cố sức kéo hắn, còn hắn thì cứ lịm dần

<Chúng ta về huyện KP để làm gì? ở đó đâu còn ai nữa.>

<Không đâu những người sống sót sau trận thảm sát ấy đẽ quay về xây dựng lại nhà cửa. ở đó bây giờ giống như xưa vậy.>

<Không kịp đâu NN. Ta đã sắp không ổn rồi. Muội biết không lúc ta bị đâm 1 nhát, từng mảng, từng mảng kí ức hiện lên trong đầu ta. Ta nhớ lại rất nhiều khuôn mặt của nàng. Chỉ có khuôn mặt 4 năm nàng lưu lạc bên ngoài là ta không biết.>

<Huynh đừng nói nữa hãy dưỡng sức đi. Sắp đến nơi rồi. Có 1 việc nhất định huynh phải biết.>

<Có 1 vấn đề ta không thể không hỏi. Thật ra nàng và MTV là thế nào?>

<Chuyện đó lát nữa huynh sẽ biết>

CHƯƠNG XI

VỌNG NGUYỆT

<Mẹ. Đã 8 năm rồi con thật sự nhớ mẹ lắm>

<Con có ngoan không? Có ăn hiếp NC tỷ không?>

<Không con ngoan lắm. Ngày nào con cũng theo đại bá công đọc sách viết chữ hết>

<Quà mẹ nhờ TN tỷ gửi con có nhận được không?>

<Dạ có. Con thích lắm. À tháng trước con tình cờ tìm được 1 hạt mần trong mớ y phục cũ. Con đã đem nó trồng ở đây nè nhưng hình như nó chẳng có sức sống.>

<MT đây là>

<Là con gái của huynh. VN lại đây. Gọi cha đi>

Cô bé mở to mắt nhìn hắt 1 lược rồi bỗng rạng rỡ hẳn khi phát hiện nụ cười của hắn giống hệt của mình – <Thì ra VN cũng có cha như những đứa trẻ khác. CHA>!

Hắn vỡ òa trong hạnh phúc. Thì ra hắn cũng có con. Hắn có 1 đứa con gái xin xắn. cuối cùng hắn cũng được làm cha như ai. Hắn cố nén sự đau đớn, dùng tay bịt lấy miệng vết thương ở bụng để máu không tuông ra nữa. Hắn ôm lấy cô con gái bé nhỏ của mình vào lòng, thơm hết cái này đến cái khác lên má cô bé

<Cảm ơn con gái>.

Quay sang nhìn nàng thều thào– <Cảm ơn nàng đã tặng cho ta 1 thiên thần nhỏ. Nó là con gái của chúng ta, là kết tinh tình yêu của chúng ta>

 

<Là của huynh và tỷ ấy> – chỉ vào người phụ nữ ngồi trên chiếc xe lăng 2 mắt nhắm nghiềm và khuôn mặt hết sưc bình thản  
     
<Là…là sao? Nàng và cô ấy>

<Thật ra tỷ ấy mới là NN. Còn muội là MT. Bọn muội là tỷ muội song sinh. Nhưng do sức khỏe muội không được tốt nên sinh ra không bao lâu cha muội đã mang muội đến ĐÀO HOA cốc cho nghĩa mẫu nuôi dưỡng. Tuy không lớn lên cùng nhau nhưng muội và tỷ ấy có thần giao cách cảm . Lớn hơn 1 chút, nghĩa mẫu đưa muội đi khắp nơi mở mang tầm mắt. Dù đi đến đâu muội cũng gửi thư báo cho tỷ ấy và nán lại ít hôm để chờ tỷ ấy hồi âm. Muội nhớ bức thư cuối cùng tỷ ấy viết như thế này>

"Thật sự tỷ không biết nên vui hay nên sợ. Tỷ đã làm 1 chuyện cả tỷ cũng không dám tin. Tỷ đã trao thứ quý giá nhất của mình cho huynh ấy. Nhưng tỷ lại không muốn nói cho huynh ấy biết vì ngày mai tỷ phải rời khỏi cung. Tỷ không muốn huynh ấy mang theo gánh nặng suốt đời. Tỷ chỉ muốn có 1 đứa con bầu bạn với tỷ để ngày tháng sau này vơi bớt cô đơn và an ủi tỷ mỗi lúc nhớ về huynh ấy. Thật sự cảm giác đêm đó rất đặc biệt. Chưa bao giờ trong đời tỷ được trải qua cảm giác ấy. Nó khác hẳn những lúc HT ngự giá. Lúc nằm trong vòng tay huynh ấy tỷ thấy hạnh phúc vô cùng và mọi phiền muộng dường như tan biến hết. Nếu tỷ sinh con trai, tỷ sẽ đặt tên cho nó là Niệm Anh, nếu là con gái thì lấy tên là Vọng Nguyệt. Hi vọng nó sẽ là 1 đứa trẻ ngoan".

<Sau khi linh cảm có chuyện chẳng lành, muội tức tốc đi tìm tỷ ấy. Khi trở lại huyện KP, muội đã chứng kiến 1 cảnh tượng hãi hùng. Khi nghe những người sống sót kể lại là do cẩm y vệ làm thì muội biết ngay là việc tốt của TH. 2 ngày sau muội tìm được tỷ ấy ở chân núi. Tỷ ấy bị thương rất nặng. Đại phu nói lẽ ra tỷ ấy đã chết nhưng do ý chí sinh tồn quá mạnh vì bảo vệ thai nhi trong bụng nên tỷ ấy cầm cự được. Và rồi 9 tháng sau VN ra đời nhưng bao nhiêu năm rồi tỷ ấy vẫn không tỉnh lại. Nhưng khi ông trời đóng cánh cửa thì cũng mở 1 cái cửa sổ. 2 sư huynh của muội là Thái tử nước lân bang. Huynh ấy giúp muội có thân phận công chúa và đường đường chính chính trả thù TH, 1 là MTV như huynh đã biết. Muội và huynh ấy có thể gọi là thanh mai trúc mã. Từ bé huynh ấy đã hay chọc muội cười. Tình cảm thật sự rất sâu nặng. Huynh ấy cũng vì muội mà bỏ hoài bão chu du khắp nơi để về cung giúp muội đối phó TH. Nhưng mọi việc không đơn giản như muội nghĩ. Bà ta quá gian xảo.>


Hắn đã hiểu tất cả. Hắn không hỏi thêm điều gì vì hắn không còn nhiều thời gian nữa – <VN cha xin lỗi vì đã không thể chăm sóc con và mẹ. Giờ đây sức cha đã tàn, cha còn cơ hội ở cạnh dạy bảo con được nữa. Con phải nên người. Phải nghe lời mẹ MT có biết không> .

 VN chạy ùa lại ghì chặt cổ hắn khóc thét lên – <Con không chịu đâu. Con không cho cha bỏ VN lại 1 mình. Cha có biết cảm giác đột nhiên mất đi người thân là như thế nào không? Lúc trước đêm nào con cũng mơ thấy cha đến cạnh con. Con luôn cố gắng tưởng tượng ra khuôn mặt của cha. Con đã mơ đến ngày cha con trùng phùng. Con không để cha rời xa con. Rồi mẹ sẽ tỉnh lại. Cả gia đình chúng ta sẽ sống vui vẻ bên nhau> 

<Cha xin lỗi. Xin lỗi con gái. Nếu có kiếp sau, cha mong chúng ta lại làm người 1 nhà>.

Cô bé đỡ hắn lên. Hắn dùng chút sức lực còn sót lại bò đến cạnh xe lăn của nàng. VN và hắn ôm lấy nàng, cả 3 như hòa thành 1 khối thống nhất. Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán nàng rồi trút hơi thở cuồi cùng bên cạnh nàng. Trên khuôn mặt nàng hé nở 1 nụ cười rồi nàng cũng ra đi. Máu của hắn hòa vào đất, theo rễ nuôi sống hạt mầm nhỏ bé. Ngày qua ngày, dưới bàn tay chăm sóc của VN, cây lớn lên mạnh khỏe, trổ lá đỏ như màu máu của hắn. Mọi người vì thế mà đặt tên cây này là TÌNH DƯỢC.


 <Sau đó thế nào? MT và MTV ấy>

30 năm sau, MT gặp lại MTV. Ông ấy trong 1 trận chiến đã thất lạc với đồng đội. vì chấn động mạnh ở đầu dẫn đến mất trí. Nhưng khi vừa gặp MT thì mọi kí ức đều quay về cứ như 1 phép màu. Y cùng MT VN, NC nương tựa nhau mà sống. 7 đời họ đều sinh sống tại đây. Để tôi gọi cháu đời thứ 7 của NN ra cho cậu gặp. Con bé vừa cùng mẹ chuyển ra thành phố sống nhưng chủ nhật tuần nào cũng về đây chơi.


Ông lão quay vào gọi to - <SHEREN con có nhà không? Ra đây ông bảo>. Từ trong 1 ngôi nhà tranh đơn sơ, 1 cô gái dáng người xinh xắn, mắt sáng long lanh, má lún đồng tiền chạy ra - <Ông gọi con á?”. 

Chàng trai vừa nhìn thấy S thì có cảm giác như đã quen biết từ lâu. Khuôn mặt rất quen. Thấy anh chàng chăm chăm nhìn mình, cô gái lém lĩnh : <Anh ơi mặt em đâu có viết chữ đâu sao anh nhìn dữ vậy?>.  

Anh chàng lúng túng : <Ơ anh xin lỗi. Rất vui được biết em. Anh tên là WAYNE>.

Ông lão đằng hắng :<2 cô cậu trẻ nói chuyện với nhau dễ hơn, lão vào nhà nhé. S không có được ăn hiếp người ta nghe chưa>. Anh chàng có vẻ khá mắc cỡ, còn cô nàng thì khá là lanh lợi. Tính tình dường như chả có điểm tương đồng nhưng họ lại nói chuyện khá hợp. Có lẽ chẳng bao lâu nữa giữa họ sẽ chớm nở 1 tình yêu mới. Còn anh chàng ấy có phải là kiếp sau của LÝ LIÊN ANH không chỉ có ông trời mới biết..

[Khi sử dụng bài viết trên, xin vui lòng ghi kèm nguồn Sherentang-vn.blogspot.com. Cảm ơn!]
 

Quan tâm nhiều nhất

Fanpage

- Website được xây dựng bởi Sheren Tang Vietnam FC. Mọi trích dẫn thông tin, vui lòng để lại nguồn.

© 2010 Sheren Tang VNFC News Design by Dzignine
Redesign by Sheren Tang VNFC