[Tường thuật Phim] Nghĩa Hải Hào Tình/ No Regrets Tập 1. Phần 2

Thứ Tư, tháng 1 04, 2012

Share & Comment

[Tường thuật Phim] Nghĩa Hải Hào Tình/ No Regrets Tập 1. Phần 2

Người tường thuật: @TuyetNhai
Ngày: 31/12/2011


Với sự yêu thích bộ phim Nghĩa Hải Hào Tình, một thành viên đã đóng góp bằng cách tường thuật lại từng tập phim. Nhằm tạo điều kiện cho những ai chưa có cơ hội coi bộ phim xuất sắc này có thể theo dõi được nội dung, hoặc những ai đã từng xem qua có thể một lần nữa nắm rõ được tình tiết của bộ phim.


Rất cảm ơn bạn @TuyetNhai!!!

Nghĩa Hải Hào Tình
Cast: Đặng Tụy Vân vai Trịnh Cửu Muội
Lê Diệu Tường vai Lưu Tĩnh
Trần Pháp Lai vai Lưu Tình
Huỳnh Hạo Nhiên vai Dương Dương
Hồ Đình Hân vai Mã Lệ Hoa
Ngao Gia Niên vai Ba Sường

Mạch Trường Thanh vai Lương Phi Phàm

Tập 1 Phần 2
Năm 1936

[ tiếng xe lửa hú hú…]

Thím 6: Ba Sườn!  Ba Sườn! Ba Sườn!

Ba Sườn: Hờ, Thím 6. Thím đã chờ lâu rồi hả?

Thím 6: Uhm, không có lâu.

Ba Sườn: Uh, mấy cải khô, thịt khô này của bà nội kêu cháu đem lên cho thím.

Thím 6: Cám ơn nhiều.

Ba sườn nằm ôm lá thơ ngẫm nghĩ………

Ba Sườn: Thím 6 à, tia cảnh sát có phải thiệt chịu hứa mướn cháu hay không?

Thím 6: Phải, hôm qua thâu được tiền của bà nội cậu gửi tới, tôi lập tức lấy cho Lương khoa trưởng công ty. Phải nhờ vả nhiều người lắm mới kiếm được ổng giúp cho cậu. Ổng biểu cậu là ngày mai cầm lá thừ này đi làm.

Sáng sớm, ba sườn ăn uống, đi làm……..

Ba Sườn: Ờ thím 6, Lương khoa trưởng là người gì?

Thím 6: Mặt kệ chuyện của người ta, cậu chỉ là 1 vai nhỏ thôi. Người ta là khoa trưởng. Nhưng mà tôi có dò thám qua, cấp trên trực thuộc của cậu kêu là Lưu Tĩnh. Người đó rất là xấu tánh. Cậu làm việc phải lanh lợi chút. Thanh niên đi ra ngoài làm việc đừng có bao giờ sợ cực khổ.

Ba Sườn: Ồ Thím 6, thím yên chí, cháu không có sợ cực khổ.

Tới trước cửa cục cảnh sát……..

Ba Sườn: Bà nội, cháu nhất định sẽ cố gắng. Năm nay, khi hồi hương, cháu mua lại cho bà 1 con trâu.

Ba Sườn: Ơ, chào xếp, tôi tới làm việc. (đưa lá thư r ach 1 nhân viên cảnh  sát)

Lưu Tĩnh cúp điện thoại….

Lưu Tĩnh: Hơi, tiền tới, có đường lối, khỏi phải bối rối.

Nhóm cảnh sát: Có chuyện gì đây anh Tĩnh? Kể nghe coi.

Lưu Tĩnh: Trung Thời Ký của vé bồ câu vừa gọi điện thoại cho tôi. Nhờ kéo đứa em vợ đi làm việc đẻ thế chỗ cho thằng Đức. Ngoài tiền giới thiệu công khai là 500, còn có 2 bao lì xì 200 bạc tặng cho tổ của chúng ta.

Nhóm cảnh sát: Woa, vậy là làm giàu rồi!

Xe Nhỏ: Phải đó anh Tĩnh, vậy tháng này khỏi phải sợ bị đói hả?

Dương Dương: Ờ, anh Tĩnh à, em vợ của ông Trung Thời Ký là người gì, có phải là quái thú hay không?

Lưu Tĩnh: Ay, bõ mặt nó là người gì. Nè, tối nay đừng có về hẽm Chuồng Heo ăn cơm nữa, tới Vĩnh Ký ăn đồ Triều Châu. Tôi đãi.

Nhóm cảnh sát: Cám ơn! Cám ơn!

Lưu Tĩnh: Tôi đi kiếm anh Phi Phàm, báo với ảnh về chuyện Trung Thời Ký.

Anh cảnh sát: Anh Tĩnh à, người này tên là Đường Cát. Là anh Phi Phàm gứi tới thế chỗ của thằng Đức. Hôm nay tới trình diện.

Ba Sườn: Anh Tĩnh mạnh giỏi. Chào các vị, tôi kêu là Đường Cát. Họ đều kêu tôi là Ba Sườn. Cái bình Ngũ Gia Bì này là của tôi biếu tặng anh đó anh Tĩnh. Còn trái cây thì biếu tặng anh em.

Lưu Tĩnh: Anh Phi Phàm giới thiệu anh tới? Anh là gì của ảnh?

Ba Sườn: Tôi không có quen biết anh Phi Phàm. Bà nội của tôi quen biết Thím 6. Chị em Thím 6 đã từng làm việc ở nhà anh Phi Phàm.Cho nên tôi được….

Lưu Tĩnh: Hơi. Sao dạo này bị xui quá vậy? (Chọi lá thư) Tập Bắn!

Nhóm cảnh sát: Thôi đi đi. Hơi

Cả nhóm cảnh sát bước đi hết….

[ Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Tiếng súng nổ…]

Lưu Tĩnh: Hơi, tiền bạc tiêu tán rồi, vậy mới được yên thân. (ỗng chế giễu)

Xe lớn: Khỏi phải hỏi, anh Phi Phàm lấy đi 500 trăm bạc giới thiệu rồi.

Dương Dương: Thôi bỏ đi, không phải lần đầu tiên.

Xe Nhỏ: Còn tưởng là có thể tới Dương Ký ăn được 1 bữa cơm ngon.

Ba Sườn: Ờ anh Tĩnh, tôi có cần dợt súng chung với các an hem không?

Lưu Tĩnh: Thì nghĩ coi? Có thấy cảnh sát ra ngoài phố không biết bắn súng hay không? Qua bển lấy cây súng đi, rồi lấy 2 cái chốt gỗ nhét lỗ tai lại.

Ba Sườn: Oh. Chốt gỗ, chốt gỗ ở đâu? Đâu có chốt gỗ.
(Ba Sườn đi ra chỗ tập bắn hỏi)

Lưu Tĩnh: Chuẩn bị! (hét lớn)

Ba Sườn: Ah Anh Tĩnh à, tôi không có chốt gỗ.

Lưu Tĩnh: Bắn!

[ Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Đùng! Tiến súng nổ…]

Ba Sườn: uh uh uh uh ah!!!!

Lưu Tĩnh quay lại nhìn Ba Sườn…

Ba sườn: uh ah ah ah!!!!

Lưu Tĩnh: Làm cái gì vậy? Đi cảnh sát mà rớt cả súng!

Ba Sườn: Uh! Xin lỗi anh Tĩnh! Xin lỗi anh Tĩnh! Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi anh Tĩnh!

Ba Sườn bị ê cái lỗ tai không còn nghe rõ tiếng của Lưu Tĩnh.Chỉ có thể nghe mang máng….

Lưu Tĩnh: Lượm cây súng lên! Tôi kêu anh lượm cây súng lại đây! Nghe chưa? ( Hét lớn)  Lượm cây súng lên! (Ôi trời ơi, Tĩnh ca dữ quá đi)

Lưu Tĩnh chỉ vào cây súng ở dưới đất…

Ba Sườn: Ờ, xin lỗi anh Tĩnh. Huh. Xin lỗi anh Tĩnh!  Xin lỗi anh Tĩnh!

Lưu Tĩnh: Qua đây!

Ba Sườn: Xin lỗi anh Tĩnh!

Lưu Tĩnh: Hơi, lấy cây súng mà không lấy đạn. Bây giờ tôi dạy anh bắn súng! Nhìn thẳng tôi!

Ba Sườn: Hả?

Lưu Tĩnh: Nhìn thẳng đây nè! Nè! Đứng chữ Đinh cho vững, Kẹp ở dưới nách, tay trái đỡ súng. Có hiểu hay không hả?

Ba Sườn: Sao hả?

Lưu Tĩnh: Cầm súng cái kiểu nào đây? Cầm lấy súng! Đứng chữ Đinh. (Lưu Tĩnh gạt chân Ba Sườn để đứng chữ Đinh) Cầm súng cho vững. Hướng đằng trước và kẹp ở dưới nách. Đưa thẳng ra! Đỡ thật vững! Buông chốt an toàn.

Ba Sườn: Kéo cò phải không? 

Lưu Tĩnh: Tôi kêu anh kéo cái chốt an toàn chứ không phải cái cò!

Ba Sườn: Kéo cò! Kéo cò! Kéo cò! (tội nghiệp 3 sườn, ổng bị mênh mang rồi)

Lưu Tĩnh: Tôi kêu anh thả cái chốt an toàn. Không thả chốt an toàn thì làm sao kéo cò?

Ba Sườn: Kéo cò phải không?

Nhóm cảnh sát bắt đầu cười…..

Ba Sườn: Kéo không nổi anh Tĩnh à. Cây súng này như là bị hư đó. Kéo không nổi.

Lưu Tĩnh đoạt đi cây súng trên tay Ba Sườn…

Ba Sườn: Kéo không được đó anh Tĩnh.

Lưu Tĩnh: Thử hỏi đây là cái gì chứ? Ốm nhôm ốm nhách, không đầy 50 cân, còn bị điếc, vậy còn muốn đi làm cảnh sát. Coi đi.

Ba Sườn: Anh Tĩnh! Uh, xin lỗi!

Lưu Tĩnh bỏ đi chỗ khác….



Các Nhân vật chủ chốt bắt đầu xuất hiện
Múa Luân ngoài cửa tiệm…Cửu Muội xuất hiện (yea Cửu Muội cố lên…) Dừng xe…

Trịnh Lãng Quân: Chào các ông xếp, chào quý khách, các thị dân của Quãng Châu. Hôm nay là ngày lành khai trương quán áp phiện dưới cờ của công ty Đông Thái chúng tôi. Cám ơn các vị đã nể mặt tới chúc mừng. Tôi xin mời các vị vô uống 1 ly.

Quần Chúng: ƠI, chúc mừng chúc mừng! (Đi vào..)

Cửu Muội: Thiếu Kiệt! Nè,

Thiếu Kiệt: Chị 2, sao lại tới đây vậy?

Lưu Tĩnh: Quán áp phiện của thằng em chị khai trương, bận cách mấy cũng phải về.

Thiếu Kiệt: Chị 2 à, trước khi chị đi Thượng Hải đã quyên ba đừng xin giấy phép mở quán áp phiện mà, để tránh tiền bảo chứng khỏi phải mất. Bây giờ đã xin được giấy phép suôn sẻ như vậy rồi, chị lại muốn nghĩ à?

Trịnh Lãng Quân: Cửu Muội!

Cửu Muội: Chào ba.

Trịnh Lãng Quân: Đã về tới à?

Cửu Muội: Uhm.

Trịnh Lãng Quân: Vô trong uống ly rượu.

Cửu Muội: Dạ. (Cười nham hiểm không lộ cảm xúc)

Trịnh Lãng Quân: Thiếu Kiệt, đi chiêu đãi khách.

Thiếu Kiệt: Dạ ba.

Cửu Muội dắt tay ba của mình đi vào trong.

Trịnh Gia lộ mặt
…..
Tối về nhà…

Trịnh Lãng Quân: Thiếu Kiệt, vừa rồi đông người, ba không muốn nói cho con biết. Con ăn nói với chị 2 của con bằng thái độ gì? Con tưởng rằng xin được giấy phép mở quán là công lao của con hay sao? Toàn là nhờ chuyện của nhà họ Trịnh mình thôi. Nể mặt, nể tình, hoàn cảnh.

Thiếu Kiệt: Ba à, con đâu có nói là xin được giấy phép là nhờ vào con đâu. Không phục là chị 2, tại sao xử vậy với con? Cho dù con có làm gì đi nữa, chỉ cũng không đồng ý.

Trịnh Thiểu Khang: Em à, bớt nói chút.

Trịnh Lãng Quân: Cửu Muội, lần này ba biểu con từ Thượng Hải về đây, ngoài việc chúc mừng đứa em của con, còn có 1 chuyện ba phải bàn thảo với các con.

Cửu Muội: Chuyện gì hả ba?

Trịnh Lãng Quân: Thiết!

Thiết: Ông Quân?

Trịnh Lãng Quân: Coi tôi sắp sửa mang giày không mang vớ rồi kìa. Mập đến nổi cả vớ cũng mang không vô. Hahahaha. 3 người kiếm tiền cho tôi mà. Đỗ trường ở Thượng Hải của con “Đại Sát” tam phương (nói Cửu Muội). Họp đêm của con Hỉ thì càng mở càng nhiều. Rồi em của con lại xin được giấy phép mở quán áp phiện. Cho nên, ba định kiếm 1 ngân hàng châm vốn. 1 mặt thì đi làm ăn đàng hoàn, và 1 mặt khác thì có nhiều tiền ra vào. Các con hãy nghe cho kĩ.

Trịnh Lãng Hỉ: Anh 2, anh có kế hoạch châm vốn vào ngân hàng nào?

Đại Phụng: Phải đó anh rễ, Quãng Châu có nhiều ngân hàng mà, anh thích cái nào nhất?

Trịnh Lãng Quân: Thật ra tôi thích nhất là ngân hàng Vĩnh Diệp. Có lịch sử tác phong chững chạc, nhưng mà không thể nào. Ngân hàng Thoại Quê không phải là không tốt, nhưng quy mô quá nhỏ.

Cửu Muội: Ba, ba thích ngân hàng Vĩnh Diệp thì ngân hàng Vĩnh Diệp, suy nghĩ nhiều làm gì?

Trịnh Lãng Quân: Đã nói là không thể nào. Con đâu phải không biết hội đồng trưởng là ai? Như là cục hóa thạch sống nhà cầu ngàn năm, vừa thối vừa cứng lại ngoan cố. Làm sao chống nổi.

Cửu Muội: hihi, đâu có bắt ba đi chống. (thâm độc pa’ :P ) Để con. Được rồi, chuyện này cứ giao cho con.
…….
Cửu Muội ngồi chờ trong ngân hàng…

Con ông chủ: Oh, cô Chín, thiệt là xin lỗi. Ngân hàng chúng tôi làm ăn gia tộc, không có định cho người ngoài châm vốn. Hay là đừng phí thời giờ quý báu của cô.

Cửu Muội: Anh chưa có nghe điều kiện của chúng tôi. 1 triệu rưỡi thu mua 30 % cổ phần của các người. Tôi cũng muốn ngân hàng của các người nới rộng quyền cước.

Cổ đông nhỏ: Ông chủ (ông chủ bước vào)

Ông Chủ: Là ai đây?

Con ông chủ: Trước đó con có nhắc với ba, cô Chín muốn châm vốn vô ngân hàng của mình.

Cửu Muội: Hồ Lão Tiên Sinh, đã nghe đại danh của ông từ lâu. Hân hạnh được gặp. (dơ tay ra chuẩn bị bắt tay)

Ông Chủ (Hồ Lão Tiên Sinh): Cô Chín, (Lấy khăn ra, lau tay) chúng tôi làm nghề đàng hoàn thì kiếm tiền chậm lắm. Không có xứng với mấy người đâu. Cô rang để dành thêm tiền mở thêm mấy cái quán áp phiện, song bạc, hay là mấy cái ổ điếm đi nha. (thổi thổi cái tay)

Thiết: Hồ Lão Tiên Sinh, ông nói chuyện thiệt không khách sáo.

Cửu Muội: Hồ Lão Tiên Sinh, làm ăn bàn không xong không sao, thì cứ coi như là kết bạn (lấy khăn lau tay như Hồ Lão Tiên Sinh). Chỗ nào có thùng rác? (Đi thẳng tới bình bong quăn cái khăn vào) (Ối má ơi, cho em xin cái khăn đc hok?) Chúc ông cả nhà Phú Quý Vinh Hoa. Còn ông thì sống lâu trăm tuổi. Mai mốt, tôi nhất định trở về đây để thăm ông. (Đi khỏi phòng)

Hồ Lão Tiên Sinh: Nói gì đây, muốn hăm dọa tôi à?

Con ông chủ: Nè ba à, không nên đụng chạm.

Hồ Lão Tiên Sinh: Hay, cô không nhớ ông già này, nhưng tôi có ấn tượng sâu sắc với cô.

Cửu Muội quay đầu lại… trong khi đó Lưu Tĩnh lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Muội.

Hồ Lão Tiên Sinh: Cái cô nhi viện hồi nhỏ cô đi học, tôi đã từng làm hiệu giám. Tôi chưa hề nghe học sinh ở đâu diễn thuyết lại có thể làm cho tôi chảy nước mắt như vậy.

Hà hà há ha… Nhớ lại…

Cửu Muội khi còn bé: Tôi biết tất cả những bạn học ở đây đều là những cô nhi không may. Chỉ có tôi ngoại lệ, tôi có ba má, nhưng mà tôi thấy tôi lại càng không may hơn các vị. Vì ba tôi là 1 người bán áp phiện, tôi thiệt thấy sỉ nhục.

Hồ Lão Tiên Sinh: Sau khi nghe xong những lời lẽ này, tôi đã nói với hiệu trưởng. Không đếm xỉa gì tới thành tích của đứa nhỏ này học giỏi hay không, tôi cũng sẽ quyên 1 số tiền học bỗng cho nó. Anh không cần nói với nó, nó học được cao bao nhiêu tôi cũng sẽ lo cho nó học. Xuất ngoại du học cũng được. Tại vì đứa nhỏ này, sẽ là lương tâm của xã hội mai sau.

Cửu Muội: Hồ Lão Tiên Sinh, ông là người tôi kính nể nhất, tôi sẽ về bàn với ba của tôi cho ông giá tiền càng tốt hơn.

Hồ Lão Tiên Sinh: Cảm ơn nhiều. Số tiền này tôi kiếm không nổi đâu. Để dành cho các người đi.

Con ông chủ: Ba à, đừng có nóng.

Hồ Lão Tiên Sinh: Gia đình họ Trịnh hay ho lắm. Trịnh gia hay ho lắm. Nhất môn tam kiệt. Nghề mãi dâm ở cả Quãng Châu này đã bị cô Ba của cổ lũng đoạt. Đỗ trường ở Thượng Hải của cỗ đắt hàng đắt khách. Khiến cho người ta bị nhà tan cửa nát. Cha và thằng em của cỗ còn lợi hại hơn, xin được giấy phép bán áp phiện công khai, không ai bằng. Cả cái Quãng Châu này, đều là thiên hạ của họ

Thiết: Ông nói đã chưa?

Cửu Muội: Hồ Lão Tiên Sinh, mặc kệ ông nói thế nào, ông vẫn là người tôi tôn kính nhất. Tôi đi trước. Mai mốt tôi nhất định trở lại kiếm ông.

Hồ Lão Tiên Sinh: Trên đầu ba thướt có thần linh, mấy hôm trước tôi din gang nhà hàng 5 tầng lầu, nhìn thấy 1 người đàn bà ôm đứa con gái từ lầu 5 nhảy xuống. Nghe người ta nói chồng bà ta vì hút áp phiện đến nổi phải bán vợ bán con như vậy. Hớ, ngày hôm nay, cô liệu có về ngủ ngon ăn ngon được hay không.
Lưu Tĩnh phun nước miếng..(như chế giễu CM.) (Coi chừng nhe người nào sau này tự nhận mình có gian tình với người ta đóa)


Lần đầu gặp mặt

-----------------------------------------------------

Còn tiếp


[Khi sử dụng bài viết trên, xin vui lòng ghi kèm nguồn Sherentang-vn.blogspot.com. Cảm ơn!]
 

Quan tâm nhiều nhất

Fanpage

- Website được xây dựng bởi Sheren Tang Vietnam FC. Mọi trích dẫn thông tin, vui lòng để lại nguồn.

© 2010 Sheren Tang VNFC News Design by Dzignine
Redesign by Sheren Tang VNFC