Phần 1: Theo chân Sheren Tang - Một ngày làm việc ở phim
trường Hoành Điếm
Tuesday,
10/05/2011 Hong Kong
Source: Sina Entertainment
Bản tiếng Anh: llwy12@ http://asianfanatics.net
Bản tiếng Việt: Hatgiong@
(Đây là Phần 1, Tóm)
Vào độ tháng 4, Phóng viên tời nhật báo Nan Dou bắt đầu liên lạc với diễn viên Đặng
Tụy Văn để biết về tình hình và trãi nghiệm của cô tại Đại Lục, cô đã sang Đại
Lục làm việc được vài năm. Và cô ấy đã đáp lại lời mời phỏng vấn của phóng viên
rằng: <Bạn hãy đến nơi quay phim của chúng tôi và tận mắt chứng kiến mọi
thứ ở đây như thế nào? Bạn hãy đến xem xét mọi thứ từ nhiều khía cạnh để có bài
viết phản ánh trung thực nhất giúp ích cho những diễn viên đến sau cũng như
những ông chủ mới của TVB>
Theo lời gợi ý đó, phóng viên chúng tôi đã đến phim trường theo chân Sheren và
đòan làm phim. Đó là vào ngày 26/4, một ngày được xem là nóng nhất tại phim
trường này, nhiệt độ lên tới 32 độ C và đòan làm phim đang quay bộ Khuynh Thành
Tuyết. Đòan phim đc chia làm 2 nhóm A và B cùng quay song song, Sheren cùng với
nhóm B có khỏang 20 người. Trong 2 ngày chúng tôi đến thăm đòan phim quay từ
8-9g sáng đến 7-8 giờ tối. Giữa các cảnh các diễn viên nghỉ xả hơi trong sân
hay các phòng, hoặc có thể xem những cảnh đẹp gần đó.
Trong thời gian ăn trưa, phóng viên chúng tôi có cơ hội thử phần trưa trong
những hộp cơm của đòan phim. Tuy
nhiên Sheren lại không ăn phần trưa của cô ấy, thay vào đó cô “để bụng trống”
cho tới cuối ngày để sau đó cô có thể dẫn chúng tôi đến một nhà hàng đặc biệt
theo phong cách Quảng Châu dùng bửa tối cùng cô ấy. Ngồi quanh chiếc bàn, nếm thử những món đặc sản Quảng
Châu quả thật là rất thư thả! Sheren cho biết rằng cứ hễ khi quay phim ở đây
thì cô hay thường cùng bạn bè, đồng nghiệp của mình đến đây ăn tối; còn không thì
sẽ đi siêu thị để mua đồ tươi về nấu bửa tối cho chính mình ở khách sạn
Khi chúng tôi đến đây có tới khỏang 40 đòan làm phim đang quay và khách sạn
dường như chật kín. Thế nên điều kiện đôi lúc không ổn lắm. Chẳng hạn khi quay
phim <Tân Hoàn Châu Công Chúa> vài tháng trước ở đây, khách sạn Sheren
thường hay ở đã bị đội làm phim khác đặt mất rồi nên không có cách nào khác là
cô phải ở khách sạn khác. Thậm chí khách sạn đó chỉ mới đc tu sửa, phòng ốc thì
không đạt tiêu chuẩn, cô nói: <Phòng tắm thì bừa bộn và thảm thì có mùi, còn
nhiều thứ khác nữa, sau 2 ngày thì tôi không thể nào ở thêm tại nơi đó nữa và
đề nghị đổi sang khách sạn khác, nhưng bởi vì ở đây có quá nhiều đòan phin,
không thể theo ý của tôi đc.> Cuối cùng thì đòan phim của cô ấy chuyển sang
ở 1 khách sạn trong thành phố. Tiếng ồn và họat động náo nhiệt buộc họ phải làm
quen, và họ đang dần thích ứng với nó.
Phần 2:
Sau ánh hào quang: Nỗi niềm của nữ diễn viên Đặng
Tụy Văn về sự nghiệp ở TVB và Đại Lục.
Giới
thiệu: Trao đổi cùng Sheren Tang sau
6 năm cô làm việc ở Đại Lục, cô đã chia sẽ những trãi nghiệm của mình trong
cuộc sống qua bài phỏng vấn này.
Từ trước khi trào lưu “Chim đủ cánh sẽ bay khỏi tổ” xảy ra, phóng viên của tờ Nan Dou Daily đã tiến hành
nghiên cứu ở nhiều khía cạnh về những việc mà 1 diễn viên HK phải đối mặt khi
làm việc ở Đại Lục, nào là nỗ lực để có được cơ hội, để kiếm tiền hay kiếm
sống, hoặc để thực hiện ước mơ của chính mình thì các diễn viên không những
phải thỏa hiệp với các công ty ở Đại Lục đòi hỏi họ phải làm việc 24h/ngày
trong năm mà với mức lương chỉ bằng khỏang ¼ những gì họ đã bỏ ra. Ở HK, TVB là
một ngôi nhà lớn không có đối thủ khiến các diễn viên không có nhiều sự lựa
chọn, tới nay thì việc này có vẻ cũng không có gì tiến triển hơn.
Với việc mở rộng nhanh chóng của ngành công
nghiệp truyền hình đại lục, nhiều nghệ sĩ truyền hình HK đã đổ xô đến đây với
hy vọng kiếm nhiều tiền hơn. Với danh tiếng càng tăng trong xã hội, tiền lương
hấp dẫn và điều kiện làm việc, và dường như cũng dễ dàng đạt được sự giàu có, nhưng liệu một cuộc sống như mơ như thế có thể lâu dài
được?! Việc các diễn viên TVB
ngày càng sang Đại Lục mở rộng sự nghiệp không hề sụt giảm. Nhưng cuộc sống tại Trung Quốc thực sự dễ dàng như ta
tưởng?! Sẽ không phải dễ dàng để thích ứng với môi trường, văn hóa mơi cũng như
sự cạnh tranh và áp lực nơi đây.
Sheren luôn là một trong những người không sợ mà
luôn nói thật quan điểm của mình. Trong một cuộc phỏng vấn thẳng thắn, Sheren tiết lộ kinh nghiệm làm việc tại Trung Quốc đầy
rẫy đau thương và chan đầy nước mắt , nhưng cùng một lúc, cô cũng được hưởng
hạnh phúc của sự tự do mang lại. Đối
với những đồng nghiệp TVB của mình, Sheren cũng có một số lời chia sẽ thật
lòng.
R = Phóng viên tờ nhật báo Nan Dou S = Sheren Tang
Sự khác
biệt về lương giữa Hồng Kông và Đại Lục?
R: Có
tin rằng TVB đề nghị cô quay một bộ phim cổ trang với Trần Hào, nhưng bởi vì cô
đã nhận lời đóng bộ phim truyền hình đại lục Khuynh Thành Tuyết, cô đã ‘từ
chối’ TVB. Thế, tại sao cô lại chọn phim truyền hình đại lục?
S: Trước hết, tôi phải làm rõ một điều - Tôi
chưa bao giờ “từ chối” một bộ phim truyền hình TVB nào. Theo tôi, “từ chối” có
nghĩa là ban đầu bạn đồng ý để quay bộ phim đó, sau đó bạn lại trở mặt không
nhận nữa. Sau Nghĩa Hải, Tôi đã chưa đồng ý quay bất kì phim nào của TVB nữa,
do đó, nó không được là coi là "từ chối". Giám chế đã hỏi tôi liệu
tôi có bất cứ khỏang trống nào trong lịch trình của tôi cho ông ấy, nhưng tại
thời điểm đó, ông đã không có một kịch bản sẵn để cung cấp cho tôi - trên thực
tế, thậm chí không có bản tóm tắt câu chuyện, vì vậy tôi không có cơ sở lắm cho
dù nhân vật sẽ phù hợp với tôi hay không. Nếu hiểu 'từ chối' theo cách bạn đề
cập, thì tôi thực sự 'từ chối' Yu Zheng (Nhà sản xuất đại lục) nhiều hơn từ
TVB, nhưng ông vẫn tiếp tục tìm tôi cho những thướt phim của ông ấy. Thật ra,
ông ấy là người đầu tiên đề nghị tôi tham gia bộ phim quay từ tháng 3 đến tháng
5 năm nay.
R: Vì vậy, có phải như những gì truyền thông HK đưa tin, rằng nhà sản xuất Yu
Zheng đưa ra gấp 3 lần mức lương của cô tại TVB - một mức giá 100.000 nhân dân
tệ cho mỗi tập phim thuyết phục cô chấp nhận?
S: Tin đồn về tiền lương mà bạn nghe trong
truyền thông đôi khi không đúng sự thật.
R: Nhưng
nhà sản xuất Yu Zheng trước đó nói với tôi rằng đối với một nghệ sĩ Hồng Kông
đạt mức 100.000 nhân dân tệ cho mỗi tập phim ở đại lục đã là mức cao nhất trong
lĩnh vực này vì mức lương của cô thì đã vượt quá số tiền này.
S: Tôi không bao giờ tiết lộ những thông tin cá
nhân, vì vậy làm thế nào để họ (giới truyền thông) biết TVB đã trả cho tôi bao
nhiêu mà so sánh?!
R: Tôi
đã từng phỏng vấn của Chủ tịch công đòan TVB, người đã nói rằng các siêu sao
hay hoa đán như Xa Thi Mạn hay Trần Hào có thể kiếm được từ 20.000 đến 30.000
HKD cho mỗi tập phim là đã khá tốt. Cô có đồng ý là như thế không?
S: Tất nhiên rồi, nếu có thể kiếm được số tiền
đó, dĩ nhiên là tốt! Nhưng nó rất là khó đấy!
R: Như vậy là với những siêu sao hay hoa đán hàng đầu, họ thậm chí cũng không
thể nhận mức 20.000 đến 30.000 HKD cho mỗi tập phim sao?
S (cười lớn): Hahaha ... Tôi không muốn đề cập
về tiền bạc nữa đâu. Nếu bạn sử dụng tiền để đo lường hai khu vực, thực sự là
có khác biệt lớn!
R: Cô có cảm thấy rằng TVB thường trả lương thấp
S: Là như thế đấy!
R: Vậy
tại sao rất nhiều siêu sao, hoa đán – cả cô nữa – laị chấp nhận điều này?
S: Vâng, đó cũng là lý do tại sao rất nhiều nghệ
sĩ đã quyết định rời khỏi TVB! Ở HK, không có bất kỳ đài truyền hình nào khác
tích cực sản xuất phim truyền hình, vì vậy nếu bạn muốn duy trì sự nghiệp của
mình ở đây thì không có sự lựa chọn nào. Đây vấn đề thị trường thôi.
R: Suốt những năm qua, TVB không bao giờ tăng tiền lương của các diễn viên? Còn
cô thì sao, sau khi 2 năm liên tiếp làm Ảnh Hậu, cô cũng không có sự gia tăng
về lương sao?
S: Ảnh Hậu là một giải thưởng của TVB, vì vậy họ
thậm chí có thể yêu cầu tôi giảm tiền lương của mình! Tôi đã từng nói đùa rằng:
"Hà, TVB trao cho bạn một giải thưởng và bạn vẫn phải tăng tốc độ của bạn
sao? Bạn có điên không?!!” (Ý là khi đã được giải thưởng rồi thì đã đạt được
mục tiêu, không còn gì để phấn đấu nữa – Chú ý đây chỉ là câu nói đùa của
Sheren) Tại sao người ta lại ra đi? Tôi tin rằng đó là bởi vì
trong mọi ngành nghề, mọi người muốn có sự tự do lựa chọn - dù là vì một cảm giác hài lòng, tiền lương, môi
trường làm việc,… - mà họ muốn để có thể có sự lựa chọn tốt nhất cho bản thân
mình. Tôi hy vọng rằng mọi người không dễ dàng tin vào tất cả những tin đồn về
giá cả, tiền lương, và nếu đã như vậy thì giới truyền thông cũng không thể so
sánh tiền lương giữa hai nơi, ví sự khác biệt đó như giữa “Thiên đường và Địa ngục” vậy.
Nhưng nói
vậy thì liệu ngành công nghiệp truyền hình đại lục thực sự có phải là “Thiên
đường” cho các nghệ sĩ Hồng Kông hay không?!!!
R: Khi
người ta nói về các ngành công nghiệp truyền hình và điện ảnh Đại Lục, điều đầu
tiên họ nói là tiền lương đặc biệt hậu hỉnh.
S: Điều đó chắc chắn đúng rồi.
R: Nhà
sản xuất Yu Zheng tuyên bố rằng gần 100 triệu nhân dân tệ đã được đầu tư trong
loạt "倾城 雪"
và mỗi tập đã tốn chi phí 2 triệu nhân dân tệ cho diễn viên. Ta so sánh, với
việc TVB giảm ngân sách cho sản xuất như thế, những khó khăn nào sẽ xảy ra cho
các nghệ sĩ?
S: Tôi không nhận ra điều đó cho đến khi tôi đến
đây (đại lục), tôi đã nhận ra có một sự khác biệt rất lớn giữa chất lượng của
cảnh quan giữa TVB và phim trường Hengdian. Chỉ cần đi xem một khung cảnh ở đây
thhôi - nhà lớn và các khu vườn đựơc các công nhân sửa chữa trang trí và thiết
kế. Mỗi bông hoa, mỗi thãm cở hay mỗi cái bàn ghế trang trí đều khiến tôi cảm
nhận được. Nó làm cho tôi cảm thấy như tôi đang thực sự sống trong khoảng thời
gian ấy!
Trái lại, ngay sau khi bạn quay trở về TVB City,
đường chân trời ngay lập tức thu hẹp lại. Ví dụ như trong Nghĩa Hải làm thế nào
để mọi người có thể tin rằng loạt phim diễn ra trong hỗn loạn, chiến tranh tàn
phá Quảng Châu? Chúng tôi chỉ có thể quay phim này trong TVB City - tất cả mọi
thứ rất tươi sáng và sạch sẽ, thậm chí tất cả những bộ quần áo trông còn mới
lắm. Họ tin rằng chỉ cần lật đổ một vài chiếc ghế và rắc bụi xung quanh có thể
thể hiện cảnh chiến tranh tàn phá sao! Bất cứ mỗi khi xem lại những cảnh mà chúng tôi quay ở đồn cảnh sát, tôi
lại giận. Sao có thể như thế được chứ, chúng tôi trông như thể đang đóng 1 vở
kịch? Chúng tôi mong được diễn trong một môi trường bên ngoài vì khung cảnh ở
đây không thể hiện được hết không gian ba chiều của cảnh – hơn thế, nó còn
trông giống như 1 bức bình phong. Đôi khi, rất là bực bội: Tôi đặt tất cả nỗ
lực vào việc diễn một cảnh, nhưng cái phông đằng sau tôi không hợp tác, đó
chẳng phải là tất cả các nỗ lực của tôi bỏ ra vô ích sao!!? Gốc rễ của vấn đề này là thực sự họ [nhà sản xuất TVB]
không bao giờ muốn đầu tư thêm tiền bạc vào các khung cảnh và trang phục. Họ tin rằng chỉ dựa vào kỹ thuật diễn của các diễn
viên có thể lướt qua những bất cập, nhưng họ không nhận ra rằng khán giả bây
giờ thông minh hơn rất nhiều. Ngoài
ra, chi phí sản xuất cho Xứng Danh lại còn nhiều hơn so với Nghĩa Hải - trong
khi chủ đề và nội dung của Nghĩa Hải có quy mô lớn hơn và rộng hơn, quan điểm
chỉ trú trọng vào sản xuất mà không phân bổ chi phí làm cho sự chênh lệch thậm
chí còn rõ ràng nhận thấy hơn.
Những khó
khăn và thách thức của môi trường mới và những bài học đau thương đáng nhớ.
R: Nhà
sản xuất Yu Zheng từng tuyên bố rằng ông đã dành cho bạn một kịch bản, nhân vật
thật tốt, một ‘phi hành đoàn’ lớn, và hàng chục bộ quần áo trị giá hàng ngàn đô
la một bộ. Môi trường làm việc ở Đại Lục có thực sự là như vậy không?
S: Tôi không thể nói là nó hòan tòan đúng, cũng
không hẳn. Tôi cũng tham gia trong loạt phim ở Đại Lục, nơi các nhóm sản xuất
không cung cấp trang phục phù hợp cho các diễn viên và chúng tôi phải đi ra
ngoài tự mua chúng cho mình. Tôi nhớ có 1 loạt phim mà tôi vào vai là con gái
trong một gia đình giàu có phải mặc trang phục rất thanh lịch, nhưng đội ngũ sản xuất chỉ cho tôi 3 bộ trang phục nhữ
thể của một "bà già" thậm chí không phù hợp với vóc dáng của tôi -
điều tồi tệ hơn là đó là những chiếc Sườn sám. Bạn biết đó, sườn sám không phải
ai cũng mặc phù hợp - thường phải đặt may riêng. Nhưng bấy giờ phim đã bắt đầu quay, tôi không thể
chỉnh sửa trang phục của mình nữa! Tình
huống thế này làm cho một diễn viên cảm thấy rất đau đớn và đôi khi, nó làm cho
bạn thậm chí không muốn tiếp tục diễn nữa.
R: Vì vậy, trong thực tế, không phải tất cả các
đội sản xuất Đại Lục đều tốt tương tự nhau đúng không?
S: Đúng thế! Nói thật với bạn, không phải tất cả
các đội sản xuất đều giống như "倾城 雪"
họ sẵn sàng chi tiêu rất nhiều tiền vào trang phục. Nếu không phải tôi đã trãi
nghiệm qua thì tôi cũng không tin là có sự khác biệt như vậy đâu. Ở Đại Lục, có
tất cả các cấp độ khác nhau của các đội sản xuất. Có 2 đội mà tôi hợp tác
trong quá khứ đã làm cho tôi muốn khóc!
R: Tại sao vậy? Là một trong những tình huống “kết thúc tồi tệ” sao?
S: Không, không phải. Từ quá trình quay phim cho
bộ phim đó đã rất khó khăn rồi. Nhóm nghiên cứu sản xuất mà tôi đã đề cập trước
đó còn thậm chí không có được những bộ trang phục, rõ ràng, họ không thể tạo
hình kiểu tóc cho nhân vật phù hợp. Tôi đã phải tự bỏ tiền túi để mời nhà tạo mẫu
tóc riêng từ HK đến và làm lại mái tóc cho tôi. Và trong một nhóm sản xuất khác
nữa, người tạo mẫu tóc đã mất 3 giờ rưỡi mà vẫn không thể tìm ra làm thế nào để
tạo ra kiểu tóc cho nhân vật (bình thường chỉ mất 1 tiếng rưỡi). Bởi vì các nhà
tạo mẫu tóc này thiếu kinh nghiệm, tôi đã chủ động rằng tôi muốn làm xong tóc
sớm hơn (tôi sẽ dậy lúc 2 giờ sáng) và cho cô ấy nhiều thời gian hơn để làm tóc
cho tôi để đòan phim vẫn có thể bắt đầu đúng thời gian, chính vì thế 6 giờ
sáng. Tuy nhiên, đội ngũ sản xuất đã không đánh giá cao và không quan tâm rằng
tôi đã phải dậy sớm hơn rất nhiều mới làm xong tóc - họ bắt đầu yêu cầu tôi bắt
đầu lúc 6h sáng mỗi ngày! Thay vì thừa nhận sự thiếu kinh nghiệm của mình và
sửa lỗi, người tạo mẫu tóc nói với tôi thức lúc 2 giờ sáng mỗi buổi sáng để
thích ứng với cách làm tóc như thế với cô ấy! (ý là phải dậy sớm hơn quá nhiều
để bù đắp cho việc làm chậm của cô nhà tạo mẫu tóc, haizzz) Đôi khi, bạn thật
là rất tức giận và thất vọng biết mấy khi làm việc với những người không chuyên
nghiệp này - họ không hiểu rằng điều quan trọng nhất đối với một Diễn viên là ở
trong một trạng thái tinh thần tốt để chúng ta có thể diễn tốt được. Bạn biết
không, thật buồn cười? Các 'ông chủ lớn’ đã dành rất nhiều tiền để mời gọi
chúng tôi quay loạt phim của họ, trong khi họ lại thuê một loạt các công nhân
không chuyên nghiệp làm thất bại nó, và biến tình thế xấu đi. Vậy thì tại sao
lại tốn nhiều tiền để mời chúng tôi sang đây, có phải là thật vô nghĩa không?!
R:
Chuyện này đã xảy ra vài năm trước đây, hay là gần đây?
S: Khá gần đây. Tôi chỉ bắt đầu quay phim ở đại
lục một vài năm trước đây thôi mà.
R: Cô gặp phải các đội sản xuất vô lý và không đáng tin cậy ở đây à?
S: Từ năm 2005 đến nay, mỗi năm tôi quay rất ít
phim Đại Lục, bởi vì có lúc, tôi đã rất sợ hãi. Những tình huống mà bạn có thể gặp phải không chỉ là
những điều mà bạn chỉ đơn thuần có thể khóa mình trong phòng và khóc. Đôi khi,
trong khi quay phim ở phim trường, bạn phải chịu đựng đến mức mà cảm xúc phá vỡ
và bạn phải khóc ngay trước mặt mọi người. Tôi nghĩ rằng đó là do sự khác biệt trong nền văn hóa
giữa HK và Trung Quốc. Tại HK, tôi rất quen thuộc với môi trường của TVB, do
đó, ít nhất, tôi không phải lo lắng về một người nào đó đang cố đàn áp tôi hoặc
lừa dối tôi, nhưng trong đại lục, khác hẳn - thực sự là tất cả mọi người dân ở
đây, sẽ có những người sẽ làm những điều mà bạn không bao giờ nghĩ rằng họ sẽ
làm. Tôi đã gặp phải tình huống mà hợp đồng của tôi nêu ra cụ thể những giờ mà
tôi sẽ làm việc, nhưng tôi vẫn bị buộc phải làm thêm giờ. Một lần, tôi chỉ vừa ra
khỏi máy bay và một đội ngũ sản xuất đã gửi một chiếc xe đến đón tôi, nhưng
chiếc xe đã rất cũ, khi xe chạy trên đường cao tốc và xe đã bị hư lun, họ nói
với tôi rằng đã đến giờ tôi phải làm việc rồi và tôi phải tự tìm lấy cách mà
tới đó mình tôi.
Vào thời điểm đó, tôi mới đến thị trường này và
tôi nghĩ rằng tôi nên có biểu hiện tốt cộng với việc tôi đã luôn luôn tin rằng
nếu bạn tôn trọng mọi người, họ sẽ tôn trọng lại bạn. Vì vậy, tôi đã cố gắng để
đi với lý do đó, nhưng sau đó tôi phát hiện ra rằng họ không quan tâm đến lý do
của bạn - thay vào đó, họ thô bạo chèn ép bạn hay nói dối với bạn ... tại thời
điểm đó, tôi bắt đầu cảm thấy không còn trọng nữa. Một số người bạn đại lục của
tôi khuyên rằng tôi nên bỏ qua yếu tố con người ở đây, về phòng khi xong việc,
và nhấn mạnh với họ là chỉ làm việc 12 giờ - không có điểm nào gọi là cố gắng
mà được công nhận bởi họ. Lần đầu nghe thế, tôi tự nghĩ: nó có thực sự cần
thiết phải như vậy sao?! Sau đó, tôi từ từ học hỏi làm thế nào phù hợp với nền
văn hóa làm việc ở đây và điều chỉnh nó. Bài học tôi học được là đôi khi, khi quay
phim tại đại lục, bạn cần phải hành động như một khẩu đại bát (cười) - nếu
không, nhân phẩm của bạn có thể lấy đi!
Tôi cũng học được nhiều thứ khác, ví dụ, một khi
hợp đồng đã được ký kết và giờ làm việc đã được thiết lập, bạn không nên làm
việc thêm giờ tùy tiện thay vào đó bạn thiết lập các ưu tiên và họ phải đổi gì
đó để có được ưu tiên của bạn. Một
lần, một người muốn tôi làm việc thêm giờ, vì vậy ông nói với tôi: "Hợp
đồng thì chết, nhưng người thì linh động" - lần thứ hai ông đã cố gắng ép
buộc tôi làm việc thêm giờ, tôi đình công, sau đó gọi cho thẳng cho ông chủ của
ông ấy và bảo rằng đừng bao giờ gởi 1 người như thế đến đây và nói chuyện với
tôi theo kiểu đó nữa, nếu không thì chấm dứt. Sau 2 năm "tác chiến" ở đại lục, cuối cùng
tôi đã học được cách hung dữ hơn và không để cho mọi người khó chịu tôi nữa.
R: Vài
năm trước đây, có tin rằng khi Sonjia Kwok đến đại lục để quay phim, các điều
kiện rất tệ. Có lúc, đòan phim không có cả cơ sở vật chất cho việc vệ sinh cá
nhân, khiến ô ấy phải “tự lực cánh sinh” với việc đó bằng cách giải quyết ở sường
núi. Cô có gặp tình huống tương tự không?
S: Có – đặc biết là tôi còn gặp phải tình huống
mà không có phòng thay đồ và tôi đã phải đi săn lùn một nơi để thay quần áo cho
cảnh tiếp theo. Cuối cùng tôi đã
tìm thấy một chiếc xe tải (container) rất lộn xộn, tối và phải thay đồ nhanh
chóng, nhưng sau đó khi tôi trở về
đòan phim, họ phàn nàn rằng tôi làm tốn thời gian và đã trì hoãn cả đòan! Nó thực sự là lỗi của tôi sao!? Tại sao nhóm nghiên cứu
sản xuất không bao giờ cảm thấy rằng họ có lỗi? Là diễn viên, chúng tôi đã phải đầu tư cảm xúc quá
nhiều vào màn trình diễn của chúng tôi - nếu mỗi ngày, trước khi quay, chúng
tôi buộc phải đối phó với tất cả những tình huống bực bội như trên, thiệt là sẽ dễ dàng phát điên lên!
R: Huỳnh Thu Sanh cũng đã chỉ trích một vài đòan phim nhất định là không chuyên
nghiệp. Có vẻ như sự hợp tác giữa các nghệ sĩ HK và các đội sản xuất đại lục
trở nên cứng nhắc (căng thẳng) hơn!?
S: Ban đầu, nó khó để điều chỉnh, nhưng tôi cảm
thấy rằng đó là dễ hiểu bởi vì ngành công nghiệp phim ảnh và truyền hình ở
Trung Quốc không từ từ phát triễn mà là một sự đột phá nhanh chóng. Giống như
với Hengdian ví dụ với 40 đội sản xuất ở đây cùng một lúc, làm thế nào họ có
thể để đào tạo lên rất nhiều những người chuyên nghiệp trong một số lượng ngắn
thời vào những vị trí khác nhau nhu thế!? Cho dù “phần vỏ” (Cơ sở vật chất) có
tuyệt vời tới đâu thì cũng không có nghĩ là “phần ruột” (Chuyên môn) cũng đáp
ứng tốt, về cơ bản, bạn phải chủ kiến khi bạn đang ở trong một môi trường mà
bạn không quen thuộc với thế này, bạn nên cảnh giác - ví dụ, để chọn làm việc
với các công ty lớn, chọn kịch bản tốt, nếu bạn có quen biết diễn viên nào khác
trong nghề, hãy tìm hiểu từ anh ấy / cô ấy đội ngũ phí sau như thế nào?!
....Nếu bạn khám phá một cách mù quáng mà không có chủ kiến, thật khó để tránh
những sự cố đau đớn.
R: Với
một vài năm kinh nghiệm ở đây, bạn có nghĩ rằng tình hình đã được cải thiện?
S: Tôi vẫn cảm thấy rằng có rất nhiều loại người
ở đây. Tất cả những gì tôi có thể nói là khi tôi quay phim ở TVB, có những tình
huống không hài lòng, nhưng cũng có cái hạnh phúc. Tại TVB, tôi không phải để
tâm đối phó với những loại người – tôi không phải chuyển từ đội ngũ này sang
đội ngủ khác và phải bắt đầu hiểu tất cả những người ở đó là như thế nào! Tại
TVB, chúng tôi làm việc chung trong nhiều năm, và tất cả thật dễ hiểu. Oh, và TVB không ‘buộc’ bạn làm thêm giờ vì thật ra bạn không
có được giấc ngủ nào! Hahaha!
Quay phim
ở TVB có thực sự như sống trong "địa ngục"?
R: Quay
phim tại TVB dù gì vẫn là một công việc rất mệt mỏi, phải không?
S: Trong nhiều năm qua là như vậy – Không có một
ai chĩa súng vào đầu bạn và buộc bạn quay phim cho họ, bạn không cần làm điều
đó- nhưng ở HK, chỉ có duy nhất TVB dành cho bạn các bộ phim. Quay lại với Xứng
Danh Tài Nữ chúng tôi thường bắt đầu quay vào lúc 7h sáng để quay ngọi cảnh cho
đến khi khoảng 3 hoặc 4 giờ chiều, sau đó quay trở lại TVb City để tiếp tục
quay tại chỗ cho đến khi 3 hoặc 4 sáng hôm sau. Khi xong việc thì bình minh đã lên rồi. Sau khi nghỉ ngơi ngắn, thường thường, bạn thường chỉ
có thời gian để về nhà tắm rửa, bạn phải trở lại để bắt đầu một ngày làm việc
mới. Hàng ngày, bên cạnh việc
nghiên cứu kịch bản, các diễn viên đang cố gắng chống lại sự buồn ngủ của họ - với môi trường như thế, làm thế nào để có sản phẩm
chất lượng!? Một người dì của tôi ở Mỹ đã hỏi tôi rằng chúng ta có công đòan,
nhưng sao họ không làm được điều gì? Tôi tham gia các Artists Guild vài năm
trứơc, nhưng cũng không giúp được gì- Công đòan thì không 'chính thức'. Tôi cảm
thấy rằng nói chung rất khó khăn cho người Trung Quốc đoàn kết với nhau để đấu
tranh cho một cái gì đó. Tôi là
loại người dám "chiến đấu" cho mọi thứ và dám nói "Tôi sẽ không
làm điều đó", nhưng phía sau bạn có 20 người nói "Tôi sẽ làm điều
đó", thật ra chúng ta không đồng lòng. Nếu tôi vẫn liên tục đứng ngoài và
nói: "Tôi sẽ không làm điều đó", thế nào tôi cũng sẽ trở thành “kẻ
rắc rối”.
R: Gần
đây, rất nhiều nghệ sĩ HK và các tổ chức truyền thông đã chỉ trích TVB.
S: Đôi khi, tôi cảm thấy không công bằng. HK
không hòan tòan tệ, cũng như ở Trung Quốc thôi, không phải tất cả các đội sản
xuất đều tốt, tốt hay không là lựa chọn của mình thôi. Ví dụ như
Sunny Chan – sau khi anh có con trai, anh không muốn xa nhà quá nhiều, vì vậy
anh chọn ở lại Hồng Kông cùng loạt phim HK. Những người khác có thể cảm thấy
rằng họ cần phải kiếm được nhiều tiền để chăm sóc gia đình của họ và thách thứ
cũng mỗi người khác nhau, vì vậy họ đến với Đại Lục. Sống ở Đại Lục cũng rất
khó khăn và cũng phải hi sonh nhiều. Trong cả HK và Trung Quốc, có cả tốt và
xấu - nó thực sự phụ thuộc vào những gì bạn muốn trong cuộc sống. Là nghệ sĩ,
chúng tôi cũng phải đối mặt với thực tế - thị trường Đại Lục hiển nhiên lớn hơn
HK, bạn muốn có tự do để lựa chọn các kịch bản của riêng bạn, chọn nhóm sản
xuất để làm việc với, hoặc muốn có "tia lửa mới trong sự nghiệp” của bạn,
thì cần rời khỏi HK.
R: Bowie
Lam cũng vừa "tách" TVB. Anh nói rằng anh không ngừng hy vọng cho một
kịch bản tốt, nhưng hầu hết các kịch bản mà anh được ở TVB, anh thường phải
thay đổi và sửa lại thoại cho chính mình – anh thường phải thay đổi những thứ
mà không có ý nghĩa và biến nó trở thành thú vị. Khi cô ở TVB, cô đã bao giờ
gặp phải cảnh này? không thích đúng không?
S: Tôi cũng từng làm như thế (thay đổi kịch bản)
tại TVB trong một thời gian dài! Trong thực tế, đôi khi tôi tự viết Script cho
mình. Thật ra diễn viên chúng tôi cũng đồng cảm một chút với các biên kịch,
ngay cả những người được biết đến với 'Flying papers”. Chúng tôi hiểu rằng họ
không có đủ thời gian và nó ảnh hưởng đến sự sáng tạo của họ. Một kịch bản tốt
đòi hỏi rất nhiều thời gian để tạo ra, nhưng ngày nay, những nhà văn thực sự
chỉ lướt qua - công ty sẽ cung cấp cho các nhà văn một "ý tưởng", sau
đó nói với họ “về nhà và viết nó ra cho tôi!". Thật khó để được sáng tạo
khi bạn được yêu cầu để làm điều này hàng ngày mà không cần nghỉ ngơi. Nếu như
bạn không thư giản để xóa bớt những ý tưởng cũ trước khi viết thì thật khó để
có một ý tưởng mới... Cứng nhắc thế này thì thật khó để có thành quả tốt.
R: Có
đúng là khi TVB yêu cầu bạn quay phim, có nhiều lần không hề đưa cho bạn thậm
chí là tóm tắt cốt truyện?
S: Thâm Cung Nội Chiến, Đáng Mặt Nữ Nhi, Binh Đoàn Nội Trợ, Xứng Danh
Tài Nữ, Nghĩa Hải Hào Tình... tất cả chúng tôi không bao giờ nhìn thấy kịch bản
trước khi chấp nhận lọat phim đó .Đôi khi họ sẽ cung cấp cho chúng tôi một kịch
bản một tháng trước khi quay, có
lần, tới tận vài ngày trước khi bắt đầu quay mới nhận được. Thông thường, Họ co cho tôi biết cốt truyện cơ bản của
câu chuyện và những người sẽ viết kịch bản, sau đó tôi quyết định có quay hay
không- đó là một canh bạc! Ví dụ, sau khi cộng tác với biên kịch Cheung Wah Biu
bộ phim <<Rosy Business>, ngay cả khi ông hỏi tôi đóng bộ phim <No
Regrets>> mà không có kịch bản, tôi vẫn sẽ chấp nhận nó bởi vì tôi đã có
tin ở ông.
R: Nếu
sau khi bạn nhận được kịch bản, bạn đang thất vọng, bạn vẫn đồng ý diễn tiếp bộ
phim đó?
S: Sau đó, nó sẽ như Bowie Lam nói- bạn cố gắng
tốt nhất của bạn để chấo nhận kịch bản và liên tục chỉnh sửa nó.
R: Khi
quay phim ở Đại Lục, cô nhận được kịch bản hoàn chỉnh trước khi quay phim? Chất
lượng của kịch bản như thế nào?
S: Điểm tốt ở Đại Lục là thị trường là rất lớn,
vì vậy bạn có thể lựa chọn giữa nhiều kịch bản khác nhau - nhưng kịch bản chất
lượng tốt là rất ít. Tại đây, tôi đôi khi không nhận được kịch bản trước khi
quyết định - thường chỉ có tóm tắt bởi vì rất nhiều các diễn viên thường sẵn
sàng chấp nhận một lọat phim sau khi đọc tóm tắt. Tôi đã gặp nhiều trường hợp
tôi không thể chấp nhận vì không có sự đồng thuận về cốt truyện. Nếu tôi đã phải "đánh bạc" chấp nhận một
loạt yếu tố nào đó chưa được biết, tôi muốn làm điều đó tại TVB hơn so với đại
lục - ít nhất là nó an toàn hơn và tôi không phải lo lắng về đối phó với những
người phức tạp.
R: Tình
trạng “Fly papers' có xảy ra với sản xuất đại lục?
S: Có, nó là như nhau ... vì vậy thật không công bằng để chỉ trích TVB.. Trong thực tế, đại lục, không chỉ là "Flying
papers", mà cũng có "Flying notices" - ví dụ, đã đồng ý khi thời
gian bắt đầu là 10:00 vào buổi sáng, nhưng sau đó lúc 2 giờ sáng, bạn nhận được
một cuộc gọi điện thoại báo là thay đổi thành 6 giờ sáng. Điều này không xảy ra
ở TVB, ngay cả khi các DV đồng ý như thế vì nó bị giới hạn bởi nhiều thứ (chẳng
hạn như vị trí quay phim, vv) không có chỗ phù hợp. Không giống như ở đây phim
trường Hengdian - các nghệ sĩ đã ở đây (tại khách sạn ở Hoành Điếm), vậy nên
thật dễ dàng để gõ cửa và đánh thức họ.
Thích
nghi với cuộc sống ở đại lục, Có những trở ngại gì để phát triển và thành công?
Niềm hạnh phúc giản đơn của Sheren khi ở Đai Lục.
R: Trên
poster cho Khuynh Thành Tuyết, bạn đang đứng ở góc phía trên, trong khi các
nghệ sĩ đại lục trẻ đang đứng ở giữa. Thông thường, DV HK tham gia với vai trò
là vai phụ và thậm chí còn không ra mắt khán giả. Cô nghĩ gì về điều này?
S: Tôi muốn nói rằng tất cả mọi người theo đuổi những thứ khác nhau. Tôi đã
không bao giờ nghĩ về câu hỏi này - ngay cả khi tôi nhìn tấm áp phích, nó không
tồn tại trong tâm trí tôi. Khi tôi còn ở TVB, tôi đã giữ vai trò nữ diễn viên
chính vào lúc 18 tuổi tại thời điểm đó và tôi đã không cần nhiều nỗ lực để đạt
được điều đó. Nữ diễn viên chính là khuôn mẫu xinh đẹp, tốt bụng, yêu thương và
công bình, có một tính cách hoàn hảo, tôi đã qua giai đoạn thuộc về những đặc
điểm này. Để thực sự có thể để miêu tả một nhân vật không cần
phải có nhiều cảnh nhưng vẫn có thể thu hút sự chú ý của khán giả cho chính
mình và những người xung quanh diễn viên mình hỗ trợ - nó rất khó khăn đấy. Nếu bạn có quan niệm rằng “Tôi sẽ không đóng nếu đó không
phải là vai chính” thì bạn không làm được những điều trên – còn nếu theo cách
tôi vừa nói, bạn có thể đảm nhận bất kì vai nào.
R: Rất nhiều nghệ sĩ TVB đi đến ĐạiLục thường đóng những bộ phim thần tượng hay
cổ (Cổ, Tiền-hiện đại). Lọat phim thuộc top đầu như – Gia đình phong kiến, chủ
đề chiến tranh, điển hình như Bốn tiểu thuyết cổ điển Văn học Trung Quốc thì
hiếm khi có diễn viên TVB tham gia. Cô cảm thấy thế nào trước những hạn chế về
đặc tính của nhân vật mà diễn viên HK có thể diễn tả tại Trung Quốc?
S: Đó là bình thường. Nếu bạn thực sự muốn tham gia trong chủ đề phim lớn ở
đây, bạn cần phải thật hiểu cuộc sống và văn hóa ở đây, đôi khi ngay cả gốc rễ
của bạn ở đây. Đối với chúng tôi (nghệ sĩ HK), nó rất khó khăn - nó gần giống
như chúng tôi là một nhóm những người nhập cư đến đây chỉ để quay một hoặc hai
lọat phim, sau đó trở về HK. Đó là lý do tại sao chúng ta nên "biết
mình" - bạn cần phải biết điểm mạnh và điểm yếu của bạn và đừng quá ép
mình. Tôi thực sự không quan tâm có những hạn chế này. Để có thể mở ra một chân
trời mới trong một thị trường lớn như vậy, tôi phải phải thực sự chuyên nghiệp
trong sở trường của mình và cảm thấy thoải mái – Hơn
thế, Tôi phải có cuộc sống mà tôi muốn ... Hơn cả, Tôi cũng đâu phải là thiên
tài!
R: Điều gì về cuộc sống của cô ở đây (Đại lục) làm cho cô cảm thấy đặc biệt ấm
áp và hạnh phúc?
S: Bất cứ khi nào tôi đóng phim ở Đại Lục, tôi có một trợ lý thân thiết và giúp
tôi rất nhiều việc làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái. Ở Hongkong, trợ lý của
bạn sẽ không có cơ hội sống gần gũi với bạn, nhưng ở đây, họ thật thân thiết
với bạn! Tôi là người luôn hăng say hết mình trong công việc, nhưng mặc khác
tôi thường không chú ý chăm sóc bản thân mình. Quay trở lại HK, tôi hầu như
không có thời gian để ngủ, để một mình chăm sóc sức khỏe của riêng tôi! Nhưng ở
đây, vì cô ấy (Cô trợ lý Little Bell, gọi thân mật), không chỉ giúp tôi có được
một bữa sáng lành mạnh mỗi sáng, mà còn có được tất cả các vitamin và chất dinh
dưỡng mà tôi cần phải bởi vì cô ấy luôn nhắc nhở tôi nên khi đến giờ. Tôi rất
may mắn khi có cô ấy bên cạnh.
R: Tôi nghe nói rằng ngòai lúc quay, cô cũng có thời gian để chơi tennis?
S: So với quay phim ở TVB, cuộc sống ở đây là một phước lành! Với một lọat phim
tôi đang tham gia, tôi bắt đầu làm việc vào buổi sáng 8 hoặc 9 giờ và được nghỉ
làm việc khoảng 7:30 tối, trễ nhất là đến khi 10 hoặc 11:00 và sau đó, tôi có
thể có được một giấc ngủ ngon. Những lúc dậy sớm tôi thường nhận đc tin nhắn,
đôi lúc là cô “con gái” trong phim của tôi hẹn cùng đi chơi tennis. Hoặc đôi
khi tôi sẽ mời một vài người bạn mà ít có dịp gặp khi ở HK, để ăn tối và chúng
tôi sẽ chỉ trò chuyện. Tất nhiên, tôi cũng hay đi siêu thị gần đó để mua đồ. Đó
là một cuộc sống khá hạnh phúc!
R: Trong Hengdian, lối sống thật khác HK – giao thông không tốt lắm và thật ra
không có qua nhiều nơi để đi. Cô có nghĩ rằng cuộc sống ở đây quá nhàm chán
hoặc quá đơn giản không?
S: À Không, tôi cảm thấy rất thoải mái đấy chứ. Tôi nhớ không lâu sau khi
<<War và Beauty> phát sóng ở HK và nhiều người biết đến tôi, tôi đã
mua 'biệt thự’ có một phòng tập thể dục, hồ bơi trong nhà, và các tiện nghi
khác. Vào thời điểm đó, tôi vô cùng bận rộn và được đi du lịch rất nhiều, do
đó, tất nhiên, với một ngôi nhà lớn như vậy, tôi đã phải rất lo lắng về an
ninh. Một vài năm sau, tôi đến đại lục để quay phim và sống trong một trong các
khách sạn ở Hengdian. Một ngày đặc biệt, vào Chủ
nhật, tôi ngủ cho đến khi tôi tự nhiên tỉnh dậy, sau bật truyền hình để xem một
chương trình. Rồi khi tôi cảm thấy một chút năng lượng, tôi đã cùng trợ lí đi
dạo trong khu vườn của khách sạn, thưởng thức hương thơm của những bông hoa và
cỏ tươi rất ngọt ngào và tôi cảm thấy rất hạnh phúc và thấy mọi thứ thật ý
nghĩa. Tôi sống trong biệt thự của tôi trong 4 năm tại HK và luôn luôn vội vã
đến nỗi tôi không bao giờ có cơ hội để đặt chân vào trong khu vườn của tôi. Vào
lúc đó, tôi nghĩ đến rất nhiều thứ - ngày hôm đó trong Hengdian, tôi chỉ dành
vài trăm đô la và đã có thể cảm thấy một cảm giác hài lòng và niềm vui. Tôi bắt
đầu tự hỏi mình kiếm thật nhiều tiền để làm gì?! Chạy thật nhanh để không thể
tận hưởng những điều quanh mìnhi? Nếu tôi có thể tìm thấy sống hạnh phúc như
vậy trong một khách sạn ở Hengdian, việc gì còn cần đến căn biệt thự ở HK nữa?!
Sau trãi nghiệm đó, mọi lúc tôi trở về HK, tôi sẽ cảm thấy rất nhiều áp lực.
Tôi nhớ năm ngoái, khi tôi đang quay phim Tân Hoàn Châu Cách Cách tôi phải trở
về HK thường xuyên cho các sự kiện quảng cáo của TVB cho bộ Nghĩa Hải. Tôi luôn luôn cảm thấy rất
căng thẳng như thể có hàng triệu việc phải làm trong ngày. Ngay sau khi tôi lên
máy bay quay trở lại đại lục tiếp tục đóng phim, tôi ngay lập tức cảm thấy
thoải mái và không có áp lực. Tôi càng phim ở đại lục, tôi càng cảm thấy như
tôi không muốn quay trở về Hong Kong nữa. Tôi
thiệt ghét khi truyền thông HK nói rằng chúng tôi (DV HK) đến Đại Lục để kiếm
thật nhiều tiền - trong thực tế, chúng tôi thực sự đang trân trọng cuộc sống
của mình, Sức khỏe của chúng tôi là cuộc sống của chúng tôi - một số người có
thể tranh luận rằng sự nghiệp diễn xuất của chúng tôi là cuộc sống của chúng
tôi, quả đúng, nhưng thực tế là, nếu chúng ta hủy hoại sức khỏe của chúng ta
bằng cách quay ngày đêm không ngừng đến mức mà chúng ta không thể làm điều đó nữa,
để rồi TVB sẽ thay thế chúng tôi với một người mới trẻ hơn, đẹp hơn những người
sẵn sàng để làm việc vào các loại giờ. Trên thực tế, những người rời HK không có gì là to tát – đó chỉ là chúng
tôi tìm thấy nơi cho mình và HK không phải là sự lựa chọn duy nhất. Tôi thật
may mắn khi từ lúc bắt đầu sự nghiệp của mình đã thành công - nhưng điều đó
cũng có nghĩa rằng tôi đã mất đi rất nhiều thời gian cho giấc ngủ của tôi và đã
phải chịu đựng nhiều áp lực hơn những người đi sau. Và với mức lương thấp, thì
tôi không nhất thiết phải chịu áp lực suốt nhiều năm như thế.
Quay trở lại những ngày đó, tôi đang quay 4 phim trong 1 năm, giống như Sheh
đang làm bây giờ, tôi cảm thấy rằng tôi đã cống hiến tòan bộ bản thân mình, cả
về thể chất và tinh thần, và tất cả những gì tôi nhận lại được sự nổi tiếng.
Điều đó cũng giống như Raymond Lam bây giờ quá. Đúng, họ có thể kiếm được nhiều
tiền, nhưng trong vạn vật, tiền
bạc chỉ là một vật 'phụ' khi tâm hồn của bạn có cảm giác trống rỗng. Tôi đã hỏi bản thân mình trong quá khứ tại sao tôi đã
chọn một sự nghiệp - bạn hy sinh lối sống của bạn, gia đình của bạn, thời gian
rảnh của bạn, ngày nghỉ của bạn ... Tôi cảm thấy giống như một cái máy liên tục
vận hành nhưng không có cảm xúc.
R: Bạn có cảm thấy rằng Sheh đã chọn để rời khỏi TVB vì những lý do tương tự?
S: Trên thực tế, nhiều năm trước đây, tôi đã nói chuyện với Sheh về điều đó,
nhưng vào thời điểm đó, chúng tôi chưa thân nhau. Thật khó để 1 Dv có thể nhìn
thấu mọi thứ xung quanh.. Nếu bạn đang sống trong một không gian hẹp trong một
khoảng thời gian dài và làm những việc đều đặn. Sẽ không giờ phát triển như một
nghệ sĩ đựơc. Đó là lý do tại sao bắt đầu vào năm 1991, tôi chỉ ký hợp đồng cho
mỗi từng phim với TVB - đó là cách duy nhất để tôi trở về với cuộc sống thật
của mình. Vì vậy, với trường hợp của Sheh – uhm, nói thật, sau 13 năm cống hiến
đánh đổi cho đỉnh cao trong sự nghiệp, đã đến lúc để thay đổi cuộc sống của
mình …khi sống trong 1 khung cảnh khá lâu! Thật không xấu khi thay đổi môi
trường.
R: Nhà
sản xuất Yu Zheng đã từng nói rằng ở Trung Quốc, Nữ diễn viên thực sự có tiềm
năng là cô và Sheh. Nhưng nếu phim không tốt thì sẽ rất khó bán ngay cả khi có
cô hay Sheh tham gia trong đó. Với các DV Đại lục, cô có cảm thấy bị áp lực và
cạnh tranh hơn không?
S: Tất nhiên! Thật không quan trọng bạn nổi tiếng thế nào ở Hồng Kông - khi bạn
đến đại lục, mọi thứ hoàn toàn khác nhau! Đi từ một nơi mà chỉ có 7 triệu người
đến nơi có hơn 10 tỷ người - cộng với việc đã có nhiều diễn viên có tiềm năm ở
Đại lục, nhiều người trong số họ thậm chí còn tốt hơn so với chúng tôi. Vì vậy,
chúng ta phải làm việc chăm chỉ hơn để phát triển thế mạnh của chúng tôi và
khắc phục những điểm yếu.
Những
chia sẽ của Sheren với các Diễn viên khác.
R: Hướng
tới các DV, những người đang chuẩn bị để bứơc vào ngành truyền hình đại lục, cô
có lời nào gởi đến họ?
S: Tôi thấy ngành công nghiệp truyền hình Đại lục hiện nay rất giống với ngành
công nghiệp phim HK trong những năm 90 - rất nhiều người sẵn sàng đầu tư, nhưng
hầu hết trong số họ là những người giàu có, những người không biết bất cứ điều
gì về bộ phim. Bởi vì có nhiều tiền nên năng lực của DV được nâng cao và hiễn
nhiên tiền lương rất cao.Tuy nhiên điều này không có nghĩa là họ thực sự tài
năng và nổ lực. Vì vậy, khi họ đến đây, họ không nên dùng tiền để xác định
'tình thế', vì điều này có thể sẽ rất nguy hiểm. Dẫu biết là khó khăn vì hòan
cảnh thúc đẩy. Tóm lại là nếu thị trường đại lục đột nhiên sụp đổ, mọi thứ đều thay đổi, điều duy nhất mãi tồn tại là tài
năng của mình.
R: Còn
người chủ cũ TVB của bạn thì sao? Dựa trên các xu hướng hiện nay, bạn có hy
vọng nhìn thấy một sự thay đổi trong công ty?
S: Trong quá khứ, chúng ta dại dột tin rằng đối với một đài truyền hình có rất
nhiều người đựơc thuê thế nên cứ làm viêc ngày và đêm – qua thời điểm đó, không
còn tiền nữa. Vì vậy, dựa trên suy nghĩ này, chúng tôi lúc đó phải “chịu đấm ăn
xôi “ (Bite the bullet). Nhưng sau đó sau khi tôi bắt đầu quay phim ở đại lục,
tôi nhận ra rằng ngay cả thời gian phải theo các diễn viên và kịch bản, làm
việc 12 giờ một ngày để quay một loạt 30 tập phim thật không hề chậm hơn nhiều
so với số lượng thời gian mà TVB có cùng bấy nhiêu tập phim. Vì vậy, rõ ràng,
có lối thóat khỏi cách làm việc “24h/ngày”, sao lại không thay đổi? Nếu tôi chỉ dành toàn bộ cuộc sống của tôi chỉ tập
trung vào việc kiếm tiền và sau đó là lụi tắt thì tôi sẽ không thể trở thành
một nữ diễn viên sâu sắc có thể lay động khán giả với cảnh diễn của mình.
R: Với rất nhiều người ra đi, cô nghĩ rằng nó sẽ là một cảnh báo cho TVB?
S: Lý do tôi chấp nhận cuộc phỏng vấn này là bởi vì tôi
hy vọng rằng những nhà sản xuất sẽ thật sự hiểu được các yêu cầu của chúng tôi
(diễn viên / nữ diễn viên) và dành cho chúng tôi sự tôn trọng.Sự
thật là rất nhiều người tài năng đựơc TVB phám phá nhưng đáng tiếc lại không
trân trọng những tài năng của mình. Từ thời gian tôi gia nhập TVB, tôi đã nói
nhiều lần: "Không ai là không thể thiếu; TVB sẽ không bị lật đổ
chỉ vì họ không còn như vậy nữa." Trong
những nghệ sĩ sẵn sàng và hết lòng với công ty trong nhiều năm qua họ phải ra
đi chỉ vì họ không thể dung hòa được nữa hoặc là không còn hài lòng. Ở Hengdian
cũng có rất nhiều người đã bắt đầu tại TVB - các đội sản xuất luôn luôn cần tài
năng.TVB đã mất đi nhiều người, thế nên với những người ở lại, TVB nên dành cho
họ sự yêu mến nhiều hơn.
R: Sau khi tình trạng “chim rời tổ” này, TVB sẽ có càng, càng ít tài năng hơn?
S: Cho dù đó có là vấn đề hay không, chúng ta đều thấy được điều đó. Tôi hy
vọng rằng với các ông chủ mới, sẽ có một môi trường mới. Một trong những ông
chủ mới là một người mộ đạo Kitô giáo, vì vậy tôi cảm thấy rằng có thể có một
số hy vọng. Từ góc độ kinh doanh, họ đã có rất nhiều tiền, vì vậy nếu họ đầu tư
vào TVB để tiếp tục kiếm nhiều tiền hơn thì khá hổ thẹn. Hy vọng rằng, họ không
chỉ nhìn vào tiền bạc và thay vào đó, thật sự chân thành muốn cải thiện công ty
– nếu điều đó xảy ra, vẫn còn nhiều hi vọng cho TVB.
[Khi sử dụng bài viết trên, xin vui lòng ghi kèm nguồn Sherentang-vn.blogspot.com. Cảm ơn!]